Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 967



Chương 967

Trần Ngư cười nói: “Làm như vậy có phải là không được ổn cho lắm hay không, tôi cho rằng vẫn nên để mọi người cùng làm thì hơn.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Có một số việc muốn nói với cô, nếu như đông người quá thì không tiện.”

Hắn mời Trần Ngư tới dùng bữa tại một nhà hàng đặc sản ở thành phố Trung Hải, sau đó gọi một bàn toàn các món ăn đặc sắc để chiêu đãi, coi như làm hết chức trách của người chủ nhà.

Cho dù Trần Ngư ăn món gì cũng vô cùng nhã nhặn và lịch sự, cực kỳ trang nhã, cô ấy ăn từng miếng nhỏ, khi ăn phải thứ mình không thích cũng chỉ khe khẽ những mày.

“Cô Trần hãy mau chóng trở về Nam Dương đi thôi, tôi cho rằng dựa vào trí thông minh của cô, đương nhiên cô đã phát hiện ra có điều bất thường.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Ý của anh là tôi nhận được tin sai sự thật, nên mới bị lừa tới thành phố Trung Hải Thị sao?” Trần Ngư gắp một miếng cá hấp nho nhỏ, đưa vào trong miệng, nhai nuốt một cách từ tốn.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói chuyện với người thông minh quả đúng là không phí sức, hắn chưa cần nói rõ ràng, người ta đã hiểu được toàn bộ ý tứ trong lời nói của hắn.

Trần Ngư nói: “Chuyện này đúng là có vấn đề, cũng không biết người ta muốn nhằm vào tôi hay làm nhằm vào anh.”

Có đôi khi, quá nhiều kẻ địch cũng là một chuyện đau đầu, nếu như Trần Ngư bỏ mạng ở chỗ này, Tề Đẳng Nhàn ắt sẽ gặp bất lợi, mà Trần gia cũng chẳng được lợi lộc gì.

Vì lý do này, hai người cũng không đoán được tin tức giả mà Trần gia nhận được này rốt cuộc là do kẻ địch của Tề Đẳng Nhàn tung ra, hay là do kẻ địch của Trần gia để lộ ra đây.

“Tất cả những chuyến bay trở lại Nam Dương trong ngày hôm nay đều đã quá giờ, đành phải đợi thêm một thời gian vệ.” Trần Ngư đưa ra câu trả lời về vấn đề của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì nhíu mày thật chặt.

Hiển nhiên, có người không muốn Trần Ngư trở lại Nam Dương ngay sau khi biết được tất cả sự thật.

Kẻ muốn đối phó với Trần gia có nguồn lực dồi dào như vậy, có thể khiến cho tất cả những chuyến bay tới Nam Dương ở tỉnh Đông Hải đều bị hoãn lại, đây không phải chuyện mà hạng tôm tép tầm thường có thể làm được.

Tề Đẳng Nhàn đăm chiêu một lát rồi nói: “Không thể điều máy bay tư nhân tới đây sao?”

Trần Ngư lắc đầu bảo: “Không được, nếu như dùng máy bay tư nhân sẽ có nguy cơ bị bắn hạ ngay trên đường bay, đi máy bay chung thì an toàn hơn nhiều.”

Tình hình của Trần gia vào thời điểm này vô cùng phức tạp, nếu như dùng máy bay tư nhân để di chuyển, chỉ e rằng sẽ bị kẻ nào đó có dã tâm bắn hạ ngay trên đường bay.

Nhưng nếu như là máy bay thường thì khác, hành khách trên máy bay đều là công dân bình thường, nếu chỉ vì muốn giết một người mà sát hại toàn bộ hành khách trên máy bay, vậy thì đó chính là hành vi khủng bố, sẽ trở thành kẻ địch của tất cả các quốc gia văn minh trên toàn thế giới.

Không có kẻ nào dám trả cái giá đắt như vậy, trở thành kẻ địch của cả thế giới, ai mà dám chứ?

Tề Đẳng Nhàn suy đi tính lại một lúc lâu, sau đó chỉ đành nói: “Được, để tôi nghĩ cách đã, xem có xem có thể để cô trở về Nam Dương trong thời gian ngắn nhất hay không.”

Trần Ngư cười nói: “Xin lỗi, tôi vốn tới đây để hỗ trợ, không ngờ bây giờ lại trở thành gánh nặng của anh, chuyện này khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu kẻ xấu đã rắp tâm hãm hại, vậy thì cô có làm gì cũng không thể ngăn được, tránh mùng một chẳng tránh được đêm rằm. Không sao hết, nếu gặp vấn đề, vậy thì chúng ta giải quyết vấn đề này là được!”

Với tình hình hiện tại, Trần Ngư cảm thấy vô cùng phiền muộn, có điều cô ấy cũng không sợ bản thân sẽ suy sụp vì chuyện này. Dẫu sao thì Trần Ngư cũng từng trải qua hiểm cảnh nghiêm trọng hơn thế này nhiều.

Tề Đẳng Nhàn bắt đầu hỏi han về tình hình gần đây của Trần gia ở Nam Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.