Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 938



Chương 938

“Được, tôi cũng không khách sáo với cô nữa, dù sao mượn người ta nhiều như vậy cũng phải cho người ta ăn thêm chút thịt, nếu không thì làm sao có lần sau.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Trong lòng hắn thầm thở dài, con ngỗng lớn Cổ Tân Tư Cơ chỉ nằm trong ngục giam phơi nắng thôi mà cũng kiếm được gần trăm tỷ tiền Hoa Quốc.

Tề Đẳng Nhàn là một người có nguyên tắc, năm mươi tỷ vàng là do Cổ Tân Tư Cơ đưa ra thì đương nhiên phải chia cho ông ta phần lớn.

Cổ Tân Tư Cơ cũng biết Tề Đẳng Nhàn là người có nguyên tắc cho nên mới vô cùng yên tâm đem năm mươi tỷ vàng giao cho hắn kiểm soát.

Nếu không chỉ với năng lực của ông ta, tự tay tiến vào thị trường tiền tệ quốc tế cũng sẽ kiếm được cũng không ít lợi nhuận.

Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, Dương Quan Quan gõ cửa tiến vào.

“Tề tổng, bên ngoài có một người nói là anh trai anh, muốn gặp anh.” Dương Quan Quan vội nói.

“Ồ? Tên là gì?” Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn mím ra một nụ cười lạnh, hỏi.

“Ông ta nói mình tên là Tề Vân Phong.” Dương Quan Quan thành thật báo cáo.

Tề Chờ Nhàn gật đầu: “Để cho ông ta vào đi!”

Hướng Đông Tinh không nhịn đượt giật giật mắt, nói: “Tề Vân Phong? Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như ông ta là người dẫn đầu thế hệ Tề gia các anh, người lớn tuổi nhất.”

Tề Đẳng Nhàn cười như không cười đáp: “Lúc trước cũng chính ông ta là người nhảy múa vui nhất, một mực muốn tôi và bố rời khỏi Đế Đô.”

Tề Vân Phong, anh cả của Tề gia, cũng là anh họ của Tề Đẳng Nhàn.

Khi bước vào văn phòng, ông ta quan sát xung quanh, sau đó lạnh lùng nói: “Lăn lộn không tệ nhỉ, em trai!”

Tề Đẳng Nhàn ngồi trên ghế ông chủ đáp: “Thì ra là anh à, đã lâu không gặp. Lần này đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tề Vân Phong không nghĩ tới thái độ của Tề Đẳng Nhàn lại lạnh nhạt như vậy, khó chịu nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.

“Tôi đến tìm cậu vì chuyện gì, cậu không biết chắc? Giả vờ cái gì cơ chứ?” Tề Vân Phong nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng hỏi.

“Có việc thì nói nhanh lên, nếu không có việc gì thì mau chứ đừng lãng phí thời gian của tôi. Bây giờ tôi làm tổng giám đốc rất bận rộn đó!” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn ông ta.

Tề Vân Phong rất nhanh đã đi tới bàn làm việc, há miệng giơ tay lên… Sau đó, bàn tay của ông ta đặt lên vai Tề Đẳng Nhàn.

“Giả vờ cái gì!” Tề Vân Phong cười ha ha, hung hăng vỗ lên vai hắn vài cái.

“Anh cả, đã lâu không gặp.” Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, đứng dậy ôm Tề Vân Phong.

Hướng Đông Tình ở một bên nhìn thấy thì choáng váng, đây là đang diễn cái gì vậy? Cô ta chẳng hiểu gì hết!

Tề Vân Phong quay đầu cười nói: “Vị này chắc hẳn chính là chủ tịch tập đoàn Hướng thị, cô Hướng Đông Tinh đúng không? Thật sự là ngưỡng mộ danh tiếng từ lâu, quả thật không thua kém đám đàn ông chúng tôi chút nào.”

Hướng Đông Tinh ngẩn người: “Xin chào Tề tiên sinh.”

Tề Vân Phong bình tĩnh nói: “Thật ra thái độ vừa rồi là diễn cho đám người ngoài xem. Làm sao mà Tề gia chúng tôi có thể không ủng hộ nhà mình được chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.