Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 739



Chương 739

“Tuy nhiên, cha tôi đã bị bệnh từ khi còn nhỏ vì cổ họng bị đau nên ông không thể nói chuyện.”

“Trùng hợp ngẫu nhiên vào lúc đó, có một lão đạo sĩ đi ngang qua cổng Tề gia, vì thế bèn bói cho cha tôi một quẻ.”

“Từ ngày đó cha tôi đổi tên thành Tề Bất Ngữ.”

Tề Đẳng Nhàn vừa ăn bánh ngọt, vừa thản nhiên nói, đem bối cảnh và quá khứ không ai biết của mình đều nói cho cô biết.

Dương Quan Quan nghe được có chút kinh ngạc, nói:” Cho nên thế lực lớn này không cho phép một người câm trở thành con rể của họ?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói:” Bọn họ cảm thấy nếu chọn một người bị câm làm con rể đúng là một loại sỉ nhục.”

Dương Quan Quan ngạc nhiên, thậm chí có chút cảm giác không thể tin được, nhíu mày nói:” Cha anh là con cả của Tề gia, Tề gia lại ở đế đô, nhìn toàn bộ Hoa quốc mà xem có mấy đại gia tộc có thể sóng vai cùng Tề gia?”

Thay vì giải thích những vấn đề này, Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói:” Ba mẹ tôi đến với nhau vì nhân duyên trùng hợp, sau đó hai người yêu nhau rồi sinh ra tôi.”

“Tuy nhiên, vấn đề này lại không được thế lực đó chấp nhận.”

“Vì vậy, bọn họ đã cho người đi bắt mẹ tôi trở về, và thậm chí muốn giết tôi.”

“Cũng may Tề gia cuối cùng cũng ra mặt, đồng thời cũng có đại nhân vật của Hoa quốc đứng ra nói chuyện, lúc này bọn họ mới tha mạng cho tôi.”

Nói đến đây, hắn không khỏi nhún nhún vai, những chuyện này đều là khi hắn còn nhỏ được biết từ cha mình

“Cho đến mấy năm sau, tôi đã bị bắt cóc, và những người làm chuyện này đương nhiên là do gia tộc đó xúi giục mà đến.”

“Nghe nói rằng rất nhiều người đã đồng ý, cảm thấy rằng dùng mạng chó của tôi để đổi lấy sự bình yên trong tương lai là một điều rất đáng giá.”

“Nhưng cha tôi không cho phép, dù sao tôi cũng là con ruột của ông ấy…”

Dương Quan Quan chỉ cảm thấy câu chuyện này rất thú vị, có chút chờ mong hỏi: ” Sau đó thì sao?”

Tề Đẳng Nhàn cười, nói:” Sau đó, cha tôi bắt đầu giết người, những ai chặn đường ông hầu như đều bị ông giết hết.”

“Ông một đường từ Tề gia giết ra, đem những người âm thầm ngáng chân, cản trở đều giết sạch.”

“Cuối cùng, ông đuổi theo một thiếu gia của một gia tộc lớn, âm thầm đến cửa quốc hội, đập đầu hắn ta vào ngực trước mặt vô số đại nhân vật.”

“Em có biết hình ảnh đó như nào không? Đó là một cú đấm từ đỉnh não của hắn ta, và sau đó đập vào toàn bộ cột sống bị nghiền nát, đầu không chống đỡ nổi và đã co lại trong lồ ng ngực.”

Dương Quan Quan nhất thời rợn tóc gáy, không dám tưởng tượng tới hình ảnh đó, quả thực quá mức kinh khủng!

“Cuối cùng tôi được cha tôi cứu ra, những người muốn gây chuyện cũng bị cha tôi làm cho sợ hãi. Nhưng mà, cha tôi cũng bị tai biến sau vụ này.”

“Vì vậy, cả hai cha con chúng tôi đã bị đuổi khỏi Tề gia, rời khỏi đế đô.”

Giọng điệu Tề Đẳng Nhàn rất bình tĩnh, dường như đối với những chuyện khó khăn trước kia không thèm để ý.

Dương Quan Quan lại cảm giác được, trong l ồng ngực của anh giống như có một ngọn lửa, phẫn nộ và cừu hận, ngọn lửa này không đốt cháy kẻ địch thì cũng sẽ đốt ngược lại chính anh thành tro tàn!

“Hai cha con chúng tôi bị đưa đến nhà tù U Đô, cha tôi làm cai ngục ở đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.