Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 234



Chương 234

Hoàng Tình Ca nhấp môi cười khẽ, bưng ly lên cụng ly với Tề Đẳng Nhàn.

Người đàn ông vừa mới âm dương quái khí kia lại nói: “Mấy người có biết chủ nhân sau màn của quán bar này là ai không? Chị Tĩnh cũng là người phụ nữ mà anh ta che chở đấy.”

“Ai vậy? Tạ Cương anh mau nói nghe thử một chút!” Có người tò mò hỏi.

“Người này chính là khách mời đặc biệt của chi nhánh long môn ở tỉnh đông hải chúng ta, Diệp Phong tiên sinh!” Tạ Cương hạ giọng, ra vẻ thần bí nói.

Mọi người nghe xong cũng trầm trồ lên.

“Hoá ra Diệp Phong tiên sinh chính là người đứng sau quán bar này sao? Khó trách chị Tĩnh có mặt mũi lớn như vậy, ai thấy cô ta cũng đều phải nhường nhịn ba phần!”

“Đúng vậy….Diệp Phong tiên sinh dù sao cũng không phải người thường mà là khách mời đặc biệt của long môn, Tạ Cương anh có thể nghe được tin tức này đúng là lợi hại thật!”

“Không nghĩ tới tin tức của tên nhãi Tạ Cương này lại linh thông như vậy, nếu chúng ta có thể gặp mặt Diệp Phong tiên sinh một lần, uống với anh ta hai ly rượu thì tốt biết mấy! Đem ra ngoài nói cũng hãnh diện bao nhiêu.”

Mọi người đều sôi nổi cảm thán, đồng thời cũng cảm thấy Tạ Cương có những quen biết rất rộng, đến loại tin tức như này cũng có thể biết được, đối với anh ta thêm bội phục vài phần.

Tạ Cương dạt dào đắc ý nói: “Chuyện này mấy người đừng truyền ra ngoài. bằng không nếu để Diệp Phong tiên sinh biết chỉ sợ sẽ nói tôi chỉ biết khoa môi múa mép. Nếu có cơ hội anh ta mà tới quán bar thì tôi sẽ mời anh ta tới đây, chúng ta cùng nhau uống hai ly!”

Các đồng bạn nghe thấy lời này thì càng thêm hâm mộ anh ta, đều sôi nổi kinh ngạc, không nghĩ tới Tạ Cương có thể có quan hệ với loại người như Diệp Phong tiên sinh.

“Trương Nhu, cô tới rồi sao!” Đột nhiên Tạ Cương đứng dậy tiếp đón một người phụ nữ.

Người phụ nữ này mặc một thân váy đen, ngũ quan tinh xảo, quả thực là mỹ nữ khiến người phải ngước mắt. Cô ta thấy Tạ Cương đứng dậy đón tiếp mình thì cười nói: “Tạ thiếu cũng ở đây sao, dẫn theo nhiều bạn bè tới ủng hộ như vậy? Cảm ơn anh.”

Trong khi Trương Nhu nói chuyện thì tiện tay bưng một ly rượu lên cạn chén với Tạ Cương.

“Tôi là Trương Nhu, em gái của trương tĩnh, quán bar này về sau sẽ dần dần do tôi tiếp quản, hy vọng các vị bạn bè nể mặt tới chơi nhiều lần chiếu cố sinh ý giúp tôi.” Trương Nhu bưng ly rượu ngồi đối diện với vòng người cười nói.

“Nhất định! Nhất định!”

“Hoá ra là em gái của chị Tĩnh sao, chúng tôi nhất định sẽ tới ủng hộ thường xuyên!”

“Số của Tạ Cương may thật, quen biết luôn cả em gái của chị Tĩnh, thật đúng là khiến người bội phục….”

Mọi người đều sôi nổi đứng dậy uống rượu với Trương Nhu, ngay cả Hoàng Tình Ca cũng nể tình đứng dậy.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại vẫn cứ ngồi đó, chỉ tuỳ ý nâng ly lên uống một ngụm.

Tươi cười trên mặt Tạ Cương cứng lại, lạnh giọng nói: “Tên bán bảo hiểm kia, cô Trương Nhu tự mình lại đây kính rượu, sao anh lại không cho người ta mặt mũi như vậy?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi đã uống rồi đấy thôi.”

“Anh không có chân sao? Không đứng dậy nổi có phải hay không?” Tạ Cương lạnh lùng hỏi.

“Tâm trạng của tôi đang không tốt, đừng tới trêu chọc tôi.” Tề Đẳng Nhàn cưởi tủm tỉm đáp lại, đặt ly rượu về mặt bàn.

Hoàng Tình Ca ho khan một tiếng, nói: “Hắn hơi xấu tính một chút, hơn nữa hôm nay đúng thật gặp chuyện không vui, Tạ Cương, và cả cô Trương Nhu đây nữa, hy vọng mọi người không để trong lòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.