Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 390



Chương 390

“Làm sao, đùa một chút cũng không được à?”

Cục trưởng Cao cười như không cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, căn bản không để ý suy nghĩ của hắn.

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh xuống, ánh sáng chớp tắt trong con ngươi hắn.

Cuc trưởng Cao cười nói: “Anh có đe dọa tôi, tôi cũng không thấy sợ tí nào đâu, ai lại đi sợ một thằng nhóc sắp ngồi tù chứ?”

“Vừa nãy anh chưa nghe rõ à?”

“Vậy tôi nói lại lần nữa cho anh nghe nhá!”

Người mà Cục trưởng Cao dẫn theo đều cười hùa theo, Tề Đẳng Nhàn trong mắt bọn họ chỉ là con cá trong chậu.

“Bỏ đi, không cần phải để ý cái bọn lưu manh đấy.” Lý Vân Uyển cười lạnh một tiếng, kéo Tề Đẳng Nhàn lại, tránh cho hắn lại nổi nóng, xông đến đánh bọn họ.

Cục trưởng Cao lại cười ha hả, nói: “Nếu Lý tổng có thể biểu diễn một màn xé quần tất ngay tại đây, tôi có thể cân nhắc giảm bớt bằng chứng phạm tội của công ty các người, cũng có thể xử phạt nhẹ hơn một chút.

Sắc mặt Lý Vân Uyển lập tức xanh mét lại, đây rõ ràng là đang làm nhục người khác rồi.

“Đồ đần này mà không được dạy dỗ, thì chỉ càng được nước lấn tới thôi.” Tề Đẳng Nhàn gỡ tay của Lý Vân Uyển ra.

Cục trưởng Cao ngẩn người, tiếp tục cười khinh miệt, nói với đám cấp dưới xung quanh: “Nào, lấy hết điện thoại ra, quay lại cho tôi!”

Nói dứt câu, hắn chủ động tiến đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

“Sao nào, không nhịn được người khác nói đùa với bạn gái anh à?”

“Tôi niêm phong công ty của anh, anh muốn đánh tôi đúng không?”

“Nào, tôi cho anh cơ hội này, tôi đứng đây không nhúc nhích cho anh đánh đấy.”

Cục trưởng Cao giơ khuôn mặt thiểu đánh ra, chắc chắn rằng Tề Đẳng Nhàn không dám đánh ông ta.

Mọi người xung quanh cũng cười theo, bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã thất thế, đắc tội Dương Văn Khải, sau đó Hướng Đông Tinh chắc chắn sẽ chỉ phủi sạch quan hệ với hắn ta.

Chỉ là một con kiến không có hậu thuẫn mà thôi, cho hắn một nghìn lá gan, hắn cũng không dám động tay!

“Cục trưởng Cao là đang hủy hoại hắn triệt để, niêm phong công ty của người ta, còn nói như vậy.”

“Ai bảo hắn đắc tội cậu Dương? Tự mình không tìm được chết, thì làm gì xảy ra chuyện như này?”

“Nói thẳng ra thì là đần độn, không có mắt, đắc tội người không nên đắc tội.”

Cục trưởng Cao hừ lạnh một tiếng, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Anh đánh tôi, sẽ phạm tội cố ý đánh người, hơn nửa tôi còn là chống người thi hành công vụ, tội tăng thêm một bậc!”

“Kể cả là tôi hay người đứng sau lưng tôi là cậu Dương, đều không phải là người tên phế vật như anh có thể đắc tội!”

“Đừng nói là tôi trêu đùa bạn gái anh, cho dù là trêu ghẹo mẹ anh trước mặt anh, anh cũng nhịn cho tôi!”

Lý Vân Uyển tức giận nói: “Ông vô sỉ quá rồi đấy!”

Cục trưởng Cao cười khẩy, nói: “Từ trước đến giờ tôi đều nói chuyện không kiêng nể gì thế đấy, vậy thì sao? Các người còn có thể làm gì tôi? Đánh tôi? Thử xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.