Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 362



Chương 362

Hắn chỉ chỉ lên trên đầu, bình tĩnh nói: “Hoa viên trên không, hôm nay chúng tôi muốn ăn cơm ở đó.”

Chung Tinh Quốc nghe xong sững sờ, tiếp đó cười như điên nói: “Ha ha ha ha, đến hoa viên trên không ăn cơm? Chỉ bằng các người? Ha ha ha…”

“Ngay cả Thị trưởng muốn ăn cơm ở hoa viên trên không, cũng cần đi tìm quan hệ ở khắp nơi, nhờ ai đó làm giúp cho!”

“Hoa viên trên không của chúng tôi một năm chỉ cần có một bàn khách đã là không tồi rồi!”

“Chỉ bằng các người, cũng muốn đến hoa viên trên không ăn cơm? Đây là muốn làm tôi cười chết sao…”

“Kiều Thu Mộng , cô tìm ở đâu ra tên ngớ ngẩn này thế? Rất thú vị đó , về sau để hắn tới đây nhiều chút, để tôi thoải mái cười to một trận nhé.”

Lời của Tề Đẳng Nhàn khiến cho một đám nhân viên phục vụ cười nhạo, họ cảm thấy người này nói khoác đến mức mà nói ra muốn đến hoa viên trên không để ăn cơm, buồn cười chết mất!

Bàng Tú Vân xoay đầu lại, thấp giọng nói: “Anh còn chưa mất mặt đủ à?”

Kiều Thu Mộng sắc mặt cũng khó coi, nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể ngậm miệng vào không?”

Tề Đẳng Nhàn lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Tôi nói hôm nay phải ăn cơm ở hoa viên trên không, thì nhất định phải ăn ở hoa viên trên không!”

“Nào, để tôi nhìn một chút, cậu có tư cách gì có tư cách gì mà có thể ăn cơm ở chỗ như hoa viên trên không?” Chung Tinh Quốc cười lớn nói, dò xét nhìn trên dưới Tề Đẳng Nhàn.

Lúc Tề Đẳng Nhàn đang muốn móc card chí tôn ra để ném vào mặt anh ta thì cửa của một gian phòng mở ra, Vương Hổ từ trong đi ra.

Sau khi Chung Tinh Quốc vừa nhìn thấy Vương Hổ, ngay lập tức cảm thấy kính trọng, cười to nói: “Vương tổng, sao ngài lại ra đây thế?”

“Ở đây đang có chuyện gì thế?” Vương Hổ đưa tay chỉ đám người Tề Đẳng Nhàn, hỏi.

“Đám phế vật này không đến phòng riêng được nên gây sự ở đây ạ!” Chung Tinh Quốc khinh miệt nói.

Vương Hổ ồ một tiếng, tiếp đó cười cười, nói: “Các người muốn một phòng hả? Sao không nói sớm với tôi, chuyện này có bao lớn đâu?”

“Dù sao thì hôm nay cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của Kiều tiên sinh và Bàng nữ sĩ, tôi nhường một phòng cũng không sao cả!”

Tất cả mọi người không khỏi sững sờ, Vương Hổ sao lại biết chuyện này?

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển trong lòng lại rõ ràng, đoán chừng Vương Hổ này cố ý, sau khi biết được Kiều Thu Mộng đặt trước phòng thì trực tiếp bao tất cả các phòng, cố ý khiến bọn hắn khó xử!

“Vương tổng, Chuyện này… Chuyện này cũng ngượng ngùng quá mà!” Bàng Tú Vân ngẩn người, tiếp đó xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói.

“Không nghĩ tới Vương tổng vậy mà lại quan tâm mấy chuyện này của những người nhỏ bé như chúng tôi, chuyện này cũng thật là…” Kiều Quốc Đào cũng lúng túng cười ha ha không ngừng.

Kiều Thu Mộng ngẩn người, sao Vương Hổ lại ý tốt như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

“Nhưng tôi có điều kiện này.”

Vương Hổ phất tay một cái, nói.

Chỉ thấy anh ta dùng một ngón tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, tiếp đó hơi dạng hai chân ra, chỉ chỉ dưới háng của mình, nói: “Chui qua đây, tôi sẽ đưa cho các người một gian phòng để chúc mừng! Thêm nữa, chi phí tối nay các người dùng đến đều tính cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.