Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 937



Chương 937

“Vậy thì sao? Tôi với Tề gia đã không còn quan hệ từ lâu.”

“Lúc trước, chính bọn họ đuổi tôi và bố ra khỏi Đế Đô!”

“Nếu lúc trước Tề gia kiên quyết đứng về phía bố con chúng tôi, thì đã chẳng có nhiều phiền toái đến vậy.”

Giọng hắn lạnh lùng, thái độ đối với Tề gia có vẻ rất khinh thường.

Hướng Đông Tinh lại nói: “Chắc người của Tề gia sẽ đến gặp anh.”

Tề Đẳng Nhàn liền đáp: “Đến thì tiếp, dù sao cũng đã nhiều năm chưa gặp mặt, gặp một lần cũng chẳng sao cả.”

Hướng Đông Tinh hỏi: “Anh sẽ không thay đổi chủ ý chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi có gì để thay đổi ý định?”

Hướng Đông Tinh: “Bọn họ hứa lợi ích, cho phép anh trở về Đế Đô, anh không lung lay à?”

Tề Đẳng Nhàn thấy vậy không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.

“Anh cười cái gì?” Hướng Đông Tinh không khỏi liên tục nhíu mày.

“Tôi cười cô ngốc đấy! Tôi muốn trở về Đế Đô phải cần ai cho phép nữa sao?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói.

Hướng Đông Tinh không khỏi ngạc nhiên, sau đó cô ta gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, rót cho Hướng Đông Tinh một chén trà.

“Mấy ngày gần đây, tôi cảm thấy tần suất có kẻ nhìn chằm chằm vào mình ngày càng nhiều, chỉ là không có ai trong số bọn chúng dám tuỳ tiện ra tay.”

“Hẳn là cái chết của Vương Hổ đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhắc bọn chúng không được hành động thiếu suy nghĩ, biết là rất khó để có thể ra tay trả thù tôi.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Người nhắm vào cô tổng cộng cũng có bảy tám người đấy, nhưng cô không biết nhỉ, hầu như bọn họ đều chọn chôn mình trong bụng cá.”

Hướng Đông Tinh nghe thấy vậy liền lắp bắp kinh hãi, gần đây cô ta không phát hiện ra gì bất thường cả, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn đã âm thầm giúp cô ta giải quyết hết bảy, tám người này.

“Những người âm thầm theo dõi anh chắc là đang chờ đợi cơ hội, cũng như đang chờ thái độ của Từ Ngạo Tuyết.” Hướng Đông Tinh dựa đầu về phía sau, nói.

“Chuẩn bị rượu cho tốt, tranh thủ kết thúc trong vòng tuần này, OK?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tinh, khẽ mỉm cười.

“OK!” Hướng Đông Tinh cũng thoải mái cười một tiếng.

Trận chiến thương trường này dàn binh bố trận lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đi đến giai đoạn kết, chỉ cần Hướng Đông Tinh không đột nhiên biến thành đồ ngốc, bọn họ không có khả năng thua.

Hoặc là nói, cho dù cô ta có biến thành đồ ngốc thật đi chăng nữa cũng không thua được, bên phía Từ Ngạo Tuyết đã không có đủ tiền để chơi cùng cô ta nữa rồi.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Tôi rất quan tâm về việc lần này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền đấy, dù sao cũng đã đầu tư vào cả năm mươi tỷ vàng!”

Hướng Đông Tinh trầm ngâm suy nghĩ một lát mới nói: “Nếu như đuổi cùng giết tận thì cũng không gom được hết một trăm hai mười tỷ, nếu nhân từ một chút thì thu được tám mươi tỷ đấy.”

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, trong lòng có chút kinh ngạc, chỉ lấy tiền từ chỗ Từ Ngạo Tuyết cũng đủ để tỉnh Đông Hải xây thêm một cảng nước sâu lớn hơn.

“Đợi đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, cho anh 90% lợi nhuận.” Hướng Đông Tinh hào phóng nói, không chút tham lam. Cô ta biết rõ nếu như không có Tề Đẳng Nhàn, tập đoàn Hướng thị đã xong đời từ lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.