Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 1143: Cái đó gọi là thiên phú dị bẩm đấy,



 

 Đồ tể không khỏi cười quái dị nói: “Tên ngốc này có cái miệng thối, đáng đời bị trừng trị!”  

 

Lúc này, một âm thanh âm trầm và hẹp hòi truyền đến: “A Di Đà Phật, nếu không thì để cho bần tăng siêu độ hắn nhé?”  

 

Dạ Ma nghe được âm thanh này, đã sợ tới mức giật mình, hắn bây giờ đang bị trói, không phản kháng được, nếu Oán Quỷ thật sự đến siêu độ hắn, thì hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.  

 

Tề Bất Ngữ nhướng mày, đưa tay chỉ vào trong nhà giam.  

  Advertisement

Oán Quỷ vừa mới lên tiếng lập tức giật mình, vội vàng nói: “Đúng vậy, tôi sẽ trở về phòng giam đợi.”  

 

Nói xong lời này, hắn ta ảo não rời đi.  

 

“Đại đương gia, ngài đây là muốn dẫn tôi ra ngoài canh chừng ư?” Đồ Tể phát hiện có gì đó không ổn, Tề Bất Ngữ đây là muốn dẫn theo hắn ta ra ngoài nhà tù U Đô.  

 

“Ừm.” Từ trong mũi của Tề Bất Ngữ phun ra thanh âm nhẹ nhàng, gật gật đầu.  

 

Mặt Đồ Tể suy sụp, sợ đến mức sắp tè ra quần, nói: “Đừng… Tôi cũng không phạm phải chuyện gì đó chứ, không cần phải giết chết tôi chứ?”  

 

Tề Bất Ngữ ngẩn người, sau đó chỉ chỉ mũi mình, ý là —— anh nhìn tôi giống người tàn bạo như thế sao?  

 

Đi được một nửa, Tề Bất Ngữ đã nhìn thấy Tham Lang đang ngồi xổm ở trên bậc thềm tìm thuốc lá, lập tức ho mạnh một cái.  

 

Tham Lang quay đầu lại, cuống quít ném điếu thuốc trong tay đi, lau tay, rồi vội vội vàng vàng chạy tới, nói: “Đại đương gia, tìm tôi có việc gì thế?”  

 

Tề Bất Ngữ giơ ngón tay lên.  

 

Tham Lang lập tức gật đầu, nói: “Hiểu rồi, đây là có chuyện gì cần làm sao?”  

 

Hai ngón tay của Tề Bất Ngữ di chuyển qua lại hai cái.  

 

Đồ Tể có chút choáng váng.  

 

Tham Lang nhíu nhíu mày, nói: “Có chuột ạ?”  

 

Tề Bất Ngữ ừ một tiếng, sau đó khép năm ngón tay lại, cụp xuống hết.  

 

Tham Lang nhe răng trợn mắt cười nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi! Mấy con chuột này thật là to gan lớn mật, lại dám đến để giám thị Đại đương gia của chúng ta, giết chết bọn họ thôi!”  

 

Đồ Tể có chút tò mò mà nhìn Tham Lang, nhịn không được mà hỏi: “Đại đương gia chưa bao giờ dùng mấy loại ngôn ngữ ký hiệu chính quy, hắn muốn nói cái gì, anh làm sao mà đoán được hết tất cả thế?”  

 

Tham Lang đắc ý nói: “Cái đó gọi là thiên phú dị bẩm đấy, CMN là thiên phú dị bẩm! Nếu mà mày có cái năng lực này của tao thì cũng có thể hóng gió thêm ba tiếng nữa.”  

 

Tham Lang ở trong nhà tù này, tựa như là người phiên dịch chuyên dùng của Tề Bất Ngữ.  

 

Bởi vì, Tề Bất Ngữ tuy rằng là một người câm, thế nhưng lại chưa bao giờ dùng ngôn ngữ ký hiệu, muốn nói cái gì, cũng là tùy ý mà khoa tay múa chân.  

 

Người có thể hiểu ý của hắn, không có mấy người, Tham Lang lại là một trong số đó.  

 

Đồ Tể điên cuồng trợn trắng mắt, nói: “Chúng ta đang muốn làm cái gì thế?”  

 

Tham Lang giơ hai ngón tay hướng về phía Đồ Tể.  

Đồ Tể chửi một câu ĐCM, lấy ra một điếu thuốc ném vào tay của hắn, mắng: “Tên chó chết, sớm muộn gì cũng bị ung thư phổi cho xem!”  

 

 

Tham Lang đốt điếu thuốc một cái, rồi ngậm trong miệng mà hút, cười nói: “Đại đương gia muốn đi ra ngoài để giết chuột, nói là ở gần nhà tù U Đô của chúng ta có thêm không ít chuột, hai người chúng ta chỉ cần nhặt xác là được.”  

 

 

“Mẹ kiếp… Đại đương gia muốn tự mình ra tay sao? Vậy thì có cái đáng để xe rồi!” Đồ Tể nghe xong, cũng hưng phấn lên không ít.  

 

 

“Phanh phanh!”  

 

 

Tề Bất Ngữ đứng ở cửa lớn của nhà tù U Đô, vỗ mạnh vào cánh cửa sắt cực lớn.  

 

 

Quản ngục ở phía trên nhìn thoáng qua, cười nói: “Đại đương gia, chờ một chút nhé!”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.