Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 911



Chương 911

“Không thức thời phải không? rất tốt!” ngữ khí của Tống Chí Mai càng thêm lạnh lùng.

Sau đó, bà ta dậm chân xuống đất, sau đó tại chỗ vang lên một tiếng trầm đục, cả người giống như ngựa hoang thoát cương chạy về phía Tề Đẳng Nhân, giơ khuỷu tay lên, đánh về phía trán!

Văn Tư Thuận đứng đằng sau khen ngợi: “Tống phó đà chủ luyện bát cực quyền rất tốt, thực lực tuy rằng không bằng tôi, nhưng cũng tuyệt đối không tệ.”

Tề Đẳng Nhân vào ngay lúc này nhẹ nhàng né sang bên trái, né tránh khuỷu tay đánh tới, sắc mặt âm trầm, vội vàng nói: “Bà là người lớn, tôi nhường bà ba chiêu, sau ba chiêu, đừng trách tôi không cho bà mặt mũi!”

“Vô nghĩa!”

Tống Chí Mai quát một tiếng, vừa giơ tay là một chiêu chiêu bài“Diêm Vương tam điểm thủ”.

Đâm khuỷu tay không trúng, bà ta lập tức nắm tay lại, bước chân về bên trái một bước, thuận thế đấm về phía huyệt thái dương bên phải Tề Đẳng Nhân!

Tề Đẳng Nhân lại né một lần nữa, Tống Chí Mai lập tức bước sang bên phải một bước, nắm tay lại đấm vào huyệt thái dương bên trái của Tề Đẳng Nhân!

Sau hai đấm đều bị né đi, bà ta lập tức nhấc khuỷu tay lên, lần lượt vung hai chỏ vào mặt Tề Đẳng Nhân.

Đồng thời, bà ta còn hơn nữa thay đổi tư thế của mình, chân phía dưới cùng lúc duỗi ra, bàn chân căng lên, tựa như cối xay cuồn cuộn bay đến, mỗi một chân đều hướng thẳng về phía ống quyển của Tề Đẳng Nhân mà đá, mang theo ác ý không đá gãy chân hắn thì sẽ không bỏ qua!

Tề Đẳng Nhân thấy từng chiêu của Tống Chí Mai đều nhắm vào chỗ chí mạng, ánh mắt càng lạnh hơn.

Mắt thấy Tống Chí Mai ngày càng hùng hổ dọa người, Tề Đẳng Nhàn cũng không nhẫn nhịn nữa.

Hắn chập hai tay lại và bất ngờ đưa lên trước mặt, chính vào lúc hai khuỷu tay của Tống Chí Mai lao đến, hắn ngay lập tức đón lấy!

Hai bàn tay ngay lập tức xòe ra, mỗi một ngón tay đều mềm mại như dỏ dại nhưng lại mang theo sự cứng rắn tiềm ẩn, chỉ trong chốc lát đã khóa chặt lấy cánh tay của Tống Chí Mai.

Tống Chí Mai bị bàn tay của hắn khóa lại, cảm thấy từ chỗ cánh tay truyền đến một cảm giác đau đớn như bị cứa vào.

Một số loài cỏ dại tuy rằng trông thì rất mềm mại nhưng trên lá cỏ lại có rất nhiều răng cưa, rất dễ dàng khiến cho người ta đứt tay và chảy máu.

Hai bàn tay của Tề Đẳng Nhàn ấn xuống và phát huy sức mạnh, trực tiếp khiến cho thế đánh của Tống Chí Mai bị chấn động đến mức suýt chút nữa đã rời ra.

“Cút đi!”

Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng và đánh ra một chưởng, bụp một tiếng đánh thẳng vào bụng của Tống Chí Mai.

Sắc mặt của Tống Chí Mai ngay lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, cả người bay thẳng ra ngoài, đập vào cái bàn rầm một cái, khiến cho cái bàn đó vỡ tan tành.

“Bát Quái chưởng hay lắm!” Văn Tư Thuận ở bên cạnh thấy thế thì cuối cùng cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, trên mặt hiện ra biểu cảm nóng lòng muốn thử xem sao.

Anh ta vốn là người được Từ An mời đến để đối phó với Tề Đẳng Nhàn, bây giờ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đánh ra chiêu Bát Quái chưởng với công lực thâm hậu như thế, anh ta không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn và nóng lòng muốn thử xem thân thủ của Tề Đẳng Nhàn như thế nào.

Mọi người nhìn thấy Tống Chí Mai bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay thì đều choáng váng đầu óc, ai cũng biết Tống Chí Mai đã từng là một mãnh nữ có thể xách theo dao bầu và truy sát cả một đám ác ôn.

Lúc này Lý Vân Uyển mới vội vàng chạy đến và hỏi với giọng lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Tống Chí Mai chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như đã bị đảo lộn hết lên rồi vậy, trong cổ họng có vị cay xè, có một ngụm máu dường như có thể phun ra bất cứ lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.