Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 1109: Tôi vẫn luôn có một câu muốn nói với ông.”



 

 Sở Vô Đạo hỏi: “Nhị đương gia, ông có nghĩ đến sau khi làm xong việt này thì tiếp theo phải làm sao không? Chỉ trong hàng triệu km vuông này không có chỗ cho cho ông dung thân nữa.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lại cười khẩy nói: “Lười nghĩ tới.”  

 

Sở Vô Đạo cười nói: “Cũng đúng. Nếu như ông suy nghĩ thì cũng không phải là Nhị đương gia mà tôi quen biết. Nếu có đại đương gia ở đây thì anh ấy cũng sẽ không suy nghĩ!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn cậu ta một cái, không nói gì.  

  Advertisement

“Lần này ông ra tay, nhất định sẽ bị liên lụy không ít.” Sở Vô Đạo suy nghĩ một chút rồi nói, điếu thuốc đã hút gần hết rồi.  

 

“Tôi đã trải chăn xong từ lâu rồi, nhưng không ngờ lại phải sử dụng sớm như vậy.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, vẻ mặt lại càng ngày càng bình tĩnh.  

 

Sở Vô Đạo nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi thực sự có chút lo lắng! Ông nói xem, tôi có thể đánh chết Triệu Đồ Long hay không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Năm con rồng ở Hoa Quốc không có con nào dễ đối phó. Năng lực của Triệu Đồ Long này, ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng đánh giá là một người cực kỳ khó giải quyết, cậu phải cần thận một chút.”  

 

Sở Vô Đạo hút mạnh một ngụm thuốc lá cuối cùng, sau đó ném thẳng đầu lọc xuống mương. Tiếp theo, hít thở thật sâu, phả ra làn khói dày đặc.  

 

Cậu ta nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn cau mày.  

 

Cậu ta lại nói: “Tôi vẫn luôn có một câu muốn nói với ông.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói: “Nói đi.”  

 

Sở Vô Đạo cười nhăn nhở, nói: “Tề Đẳng Nhàn, con mẹ ông chính là đồ ngu ngốc, dám treo ông đây trong nhà vệ sinh, để cho đám người đánh đấm! Mẹ nó, kiếp sau tôi đầu thai, nhất định phải ấn bộ mặt hôi hám của ông chui vào trong bồn cầu!”   

 

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn co giật, các đốt ngón tay bộc phát ra từng tiếng giòn vang.  

 

Sở Vô Đạo chửi xong, cười ha ha nói: “Đạo tâm thông suốt, thoải mái quá!”  

 

Nhìn thấy sắc mặt Tề Đẳng Nhàn âm trầm, Sở Vô Đạo cười nói: “Tôi sắp chết rồi, ông để cho tôi mắng một câu cũng có sao đâu? Hơn nữa, tôi còn đnag liều mạng đi giúp ông.”  

 

Tề Đẳng Nhàn trợn trắng mắt.  

 

Sở Vô Đạo đột nhiên cười nói: “Nhìn kìa, xe tới!”  

 

Cậu ta đưa tay chỉ về phía trước, đã nhìn thấy bốn chiếc xe lớn đang đi về hướng này.  

 

Cậu ta cầm lên thứ gì đó trông giống như bộ đàm trong tầm tay, bình tĩnh nói: “Vĩnh Dạ Quân nghe lệnh, chuẩn bị hành động! Dự theo kế hoạch đã định sẵn hành sự, sau khi nhiệm vụ chấm dứt, toàn bộ mọi người rút lui.”  

 

Sau khi ra lệnh, cậu ta nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nhị đương gia, kè vai chiến đấu đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng bước xuống xe, đứng sóng vai với cậu ta, sau đó duỗi tay phải ra nắm chặt thành nắm đấm.  

 

Sở Vô Đạo sửng sốt một chút, cũng nắm chặt tay, cahmj vào nắm tay của anh.  

 

Dưới ánh mặt trời mọc, hai người đàn ông chạm nắm tay, đập nát màu xám chết chóc bao phủ ánh mặt trời mọc thành từng mảnh!  

“Oanh!”  

 

 

Một tiếng vang lớn, một cái cây đại thụ bên đường bỗng nhiên đổ rạp!  

 

 

Chiếc xe dẫn đầu trong số bốn chiếc xe không kịp né tránh đã bị cây lớn đổ thẳng trên mui xe, vỡ tan tành chia năm xẻ bảy.  

 

 

Ngay sau đó, đường lui phia ssau cũng truyền đến tiếng nổ mạnh kịch liệt! Mặt đường kiên cố đã bị bom nổ thành cũng cái hố rất lớn, chặn đường rút lui của những người này.  

 

 

Ngồi trong xe, Lục Chiến Long đang đeo cùm điện tử không khỏi giật mình, nhìn Nghiêm Mộc Long, lạnh lùng nói: “Các người để tôi chịu tội còn chưa thỏa mãn, còn định tính kế ai nữa?”  

 

 

Nghiêm Mộc Long thản nhiên nói: “Đương nhiên là anh em tốt Tề Đẳng của mày rồi. Để giết hắn ta, ba trong năm con rồng của Hoa Quốc đều tới đây.”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.