Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 510



Chương 510

Tôn Học Văn sắp gục ngã rồi!

Nói cũng bị đánh mà không nói cũng bị đánh!

Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói với Tôn Học Văn: “Thật ra tao đến đây chỉ để đánh mày một trận mà thôi. Lúc đầu tao nói chuyện tử tế với mày, đổ bô tiểu cho mày, chỉ là để trêu chọc mày chút mà thôi.”

“Nếu như mày biết điều một chút và đồng ý với khoản vay kia, giả vờ như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, nói không chừng tao còn có thể vui vẻ mà tha cho mày.”

“Nhưng con người mày sao lại không biết điều thế nhỉ?”

Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều cảm thấy trên đỉnh đầu mình đang bốc khí lạnh ngùn ngụt, ai nấy đều nổi da gà sau lưng, cái tên này thật là hung ác quá đi!

Các giám đốc ngân hàng cũng đã hiểu ra tại sao hôm qua sau khi bị đánh thì Tôn Học Văn lại không báo cảnh sát rồi, thì ra là anh ta dám bỏ thuốc cấp dưới của Tề Đẳng Nhàn và làm chuyện bỉ ổi.

Có điều bọn họ cũng chẳng lạ gì với loại chuyện này nữa rồi, đừng nói đến bỏ thuốc, người đến vay tiền chẳng khác gì con cháu của bọn họ vậy, bắt những người đó cởi quần áo rồi chạy đi trong tình trạng khỏa thân cũng chẳng có gì lạ nữa rồi.

“Chủ tịch Tôn đến rồi!”

Ở bên ngoài, không biết là ai đã hô lên một tiếng.

Sau khi nghe xong câu này, tinh thần của Tôn Học Văn ngay lập tức phấn chấn trở lại, anh ta nghiến răng nghiến lợi và nói: “Chú tao đến rồi. Ông ấy là chủ tịch điều hành của ngân hàng Trung Hải, mày chết chắc rồi!”

Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều gật đầu lia lịa, Tôn Hưng Chương là chủ tịch ngân hàng, các mối quan hệ rộng đến kinh người.

Ông ta chỉ cần nói một câu thôi là việc Tề Đẳng Nhàn khó có thể vay tiền ở các ngân hàng trên toàn quốc sẽ hoàn toàn không phải lời nói dối.

Tôn Hưng Chương từ bên ngoài đi vào, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tôn Học Văn mặt mũi toàn máu, ông ta kinh ngạc nói: “Cháu làm sao đấy?”

“Chú ơi, hôm qua tên du côn này đánh cháu bị thương rồi còn chưa đủ, hôm nay nó còn đuổi thẳng đến bệnh viện để đánh cháu thêm một trận nữa!”

“Cháu đã cảnh cáo nó đừng có làm bừa rồi mà nó có chịu nghe đâu…”

“Nó nhất định ép cháu phải cho nó vay khoản tiền đó, nếu không thì nó sẽ đánh chết cháu!”

Tôn Học Văn ấm ức đến nỗi trực tiếp khóc òa lên và kể lể với Tôn Hưng Chương.

Sau khi nghe xong những lời này, Tôn Hưng Chương cũng nổi trận lôi đình và hung ác nói: “Kẻ nào lại dám to gan như thế!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chủ tịch Tôn, là tôi.”

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tôn Hưng Chương không khỏi ngẩn người, sau đó ông ta nhíu chặt mày lại và lạnh lùng nói: “Tề đại sư? Cháu trai tôi đã đắc tội ngài như thế nào mà ngài lại đánh nó thảm như thế này vậy?”

“Có trò hay xem rồi, chủ tịch tức giận thật rồi.”

“Không ngờ rằng cậu ta lại quen biết chủ tịch cơ đấy, cơ mà như thế này cũng có ích gì đâu, đánh cháu trai người ta thành bộ dạng như thế này thì quan hệ có tốt hơn nữa cũng vô dụng cả thôi!”

“Người làm doanh nghiệp mà đắc tội với ngân hàng thì khác nào kẻ não tàn đâu! Chúng ta xem xem chủ tịch xử lí cậu ta thế nào đi!”

Các giám đốc ngân hàng đến thăm Tôn Học Văn đều cười khẩy và chuẩn bị tinh thần để xem kịch hay.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đến để bàn chuyện với anh ta mà, anh ta bảo tôi đổ bô tiểu cho anh đi rồi bàn tiếp, thế nên tôi giúp anh ta đổ đi rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.