Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 133



Chương 133

“Mồm mép tép nhảy cũng chả có ích gì, cho dù hôm hay hắn có nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói đến thế nào đi chăng nữa, có nói ra hết sự thật thì cũng vẫn bị kiện, ngồi tù mà thôi.”

“Sớm biết có ngày hôm nay, ngay từ đầu cần gì phải làm như vậy? Chọc ai không chọc lại chọc người của tập đoàn Hổ Môn.”

Mọi người đều cho rằng Tề Đẳng Nhàn làm việc ác, không thể sống tiếp, dù sao thì người của tập đoàn Hổ Môn không phải ai cũng có thể chọc vào được.

Lý Vân Uyển không khỏi cảm thấy lo lắng, có nhiều đặc vụ như vậy, thậm chí còn do cục trưởng đích thân dẫn tới, Tề Đẳng Nhàn không trở mình được nữa rồi!

“Họ Tề kia, không phải anh nói là muốn để chúng tôi ăn hết đống thức ăn này à? Ha ha…”

“Sao bây giờ anh không nói lại một lần nữa cho mọi người cùng nghe?”

“Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, quỳ xuống ăn sạch đống thức ăn này cho tôi.”

“Nói không chừng tập đoàn Hổ Môn chúng tôi sẽ cho anh một cơ hội, để cục trưởng Triệu giảm nhẹ hình phạt cho anh, chỉ ngồi tù 1 năm thôi.”

Lúc này Từ Tiểu Ngọc rất đắc ý, nhổ một ngụm nước bọt lên đống đồ ăn rồi ném tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Các người tới phòng của tôi, hùng hổ dọa người, còn nhổ nước bọt vào thức ăn của tôi, bây giờ lại lại gọi cục trưởng tới bắt tôi, còn nói lý lẽ, nói Luật pháp nữa không?”

“Luật pháp? Tôi chính là Luật pháp của thành phố Trung Hải này!” Triệu Thiên Lộc nghe thấy lời này hừ lạnh một tiếng, sải bước đi tới trước mặt Tề Đằng Nhàn.

“Lời ban nãy của thư ký Từ chắc là anh nghe thấy rồi chứ?”

“Bây giờ anh muốn theo chúng tôi quay về tiếp nhận điều tra hay là muốn ăn hết đống thức ăn này rồi theo chúng tôi về?”

“Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn phải ngồi tù, nhưng nếu anh chấp nhận điều kiện của thư ký Từ nói không chừng có thể giảm đi thời gian ngồi tù của anh đấy.”

Nụ cười trên mặt Tề Đằng Nhàn nhạt dần, hắn nghiêm túc nói: “Xem ra, đường đường là một cục trưởng như ông cũng không nói lý lẽ?”

Triệu Thiên Lộc hờ hững nói: “Lý lẽ? Lý lẽ gì chứ!”

“Tôi chỉ biết anh đã đắc tội người không nên đắc tội, hơn nữa còn động tay động chân.”

“Anh đã dám động tay động chân thì phải nghĩ tới hậu quả! Đây chính là lý lẽ!”

Mọi người nghe Triệu Thiên Lộc nói xong, không nhịn được cười ra tiếng.

“Cái tên họ Tề này có phải là đồ ngốc không? Đã đắc tội với Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn rồi còn đòi nói lý lẽ, nói Luật pháp? Thật là buồn cười!”

“Cục trưởng Triệu còn đích thân dẫn người tới đây, hắn còn chưa hiểu rõ tình hình sao? Nếu tôi mà là hắn giờ đã lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, nói không chừng còn có một tia hy vọng.”

“Đúng vậy, não người này chắc là bị hỏng rồi, chỉ toàn nói lời nhảm nhí, tốn thời gian của mọi người.”

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới chậm rãi lắc đầu, nói: “Cục trưởng như ông còn không chủ trì công đạo, không nói lý lẽ, vậy thì chỉ đành để một mình tôi tới thôi.”

Ánh mắt Triệu Thiên Lộc trở nên lạnh lẽo, không nói lời nào nhưng ý uy hiếp hiện rõ trên mặt, không cần nói cũng biết.

“Ha ha, cục trưởng Triệu đã tới đây rồi, hắn còn dám làm cái gì? Còn uy hiếp tôi ăn hết đống thức ăn này, không ăn hết là không được ra khỏi phòng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.