Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 722



Chương 722

Sau đó Tề Đẳng Nhàn nhận ra rằng Lý Vân Uyển thường xuyên tìm cớ để kiểm tra điện thoại di động của hắn, thậm chí cô ta còn chủ động ngồi vào trong lòng ngực hắn, vừa thân mật vừa dùng cái mũi để ngửi khắp nơi giống như một con chó, dường như đang muốn tìm mùi nước hoa mà chính mình đã tự tưởng tượng.

“Hử? Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa?” Lý Vân Uyển cố tình hỏi.

“Có à?” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi ngược lại.

Lý Vân Uyển buông lỏng sự đề phòng, cẩn thận ngửi lại một lần nữa rồi nói: “Hình như là mùi nước sát trùng ở bệnh viện?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ừ… Gần đây một người bạn của tôi bị bệnh, thế nên không ít lần đến bệnh viện thăm.”

Nếu là mùi sát trùng thì Lý Vân Uyển sẽ không nghĩ quá nhiều, sau khi chớp mắt cũng không truy cứu lai lịch của mùi hương này.

Nhưng mà cô ta đã quên một điều, Tề Đẳng Nhàn kỳ lạ như thế thì làm sao có bạn được?

“Anh Tề, em nghe bạn em nói đã nhìn thấy anh đi dạo phố với một người con gái.” Đột ngột Lý Vân Uyển nói.

“Nhảm nhí, mấy ngày qua ông đây không có đi dạo phố!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy một tiếng: “Có phải em đang nghi ngờ tôi không?”

“Không có.” Lý Vân Uyển lắc đầu mỉm cười.

Nếu Tề Đẳng Nhàn lấy cớ đi dạo với Hướng Đông Tình hoặc là người khác, thì chắc chắn Lý Vân Uyển sẽ tiếp tục nghi ngờ hơn nữa.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói thẳng bản thân không có đi dạo phố, khiến Lý Vân Uyển càng thêm yên tâm.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tại sao hôm nay em lại kỳ lạ như vậy?”

Lý Vân Uyển nói: “Kỳ lạ chỗ nào? Chẳng qua là em cảm thấy anh có chỗ không đúng, dường như gần đây sự nhiệt tình của anh dành cho em đã giảm rồi.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao có thể như vậy, chỉ là do gần đây em luôn ở bên cạnh mẹ của em, thế nên chúng ta không thể ở bên cạnh nhau.”

Lý Vân Uyển lấy một cây bút máy từ trong túi ra tặng cho Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: “Tặng anh, em cố ý đặt mua bút máy Parker phiên bản giới hạn trên mạng, nó rất rất quý giá!”

Tề Đẳng Nhàn nhận lấy không chút khách khí.

Lý Vân Uyển nói tiếp: “Hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của em, anh hãy chuẩn bị để gặp mặt mẹ của em.”

“Ừ… Không cần phải lo lắng.” Tề Đẳng Nhàn trả lời bằng giọng điệu bình thản.

Sau khi tan làm thì Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Kiều Thu Mộng.

Tề Đẳng Nhàn đành chạy đến nhà họ Kiều, sắc mặt của Kiều Thu Mộng đã hồng hào hơn trước, băng gạc trên đầu cũng đã tháo xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn đau đầu.

“Chồng ơi, đây là quà em tặng cho anh!” Sau khi Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bước vào, ngay lập tức cô ta lấy một món quà đắt tiền từ trong túi ra.

Tề Đẳng Nhàn vươn tay nhận lấy rồi nói: “A, cảm ơn em!”

Sau đó hắn phát hiện Kiều Thu Mộng đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, hắn không khỏi ngây người.

Kiều Thu Mộng thất vọng nói: “Không có quà tặng em ư? Hôm nay là ngày kỷ niệm chúng ta gặp nhau!”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngây người thêm lần nữa, còn có chuyện này nữa à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.