Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 167



Chương 167

“Không hổ danh người có thể cầm được chức thần bài ở Las Vegas, quả nhiên là phong độ nhẹ nhàng khiến người khuynh mộ.”

Mọi người sau khi nhìn thấy Diệp Kế Hùng thì đều toát lên đủ loại thần sắc kính nể, còn có tiếng phụ nữ hét lớn như fans đuổi theo thần tượng.

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, người anh em này cũng phô trương thật!

Hướng Đông Tinh thấy Diệp Kế Hùng đi ra thì lông mày giật giật, có một loại cảm giác 20% cổ phần kia của mình như ném đá xuống sông.

Nếu thật sự để tập đoàn Từ thị nắm giữ nhiều cổ phần của tập đoàn Hướng thị như vậy thì việc tập đoàn Hướng thị thay tên đổi họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Diệp Kế Hùng hơi hơi mỉm cười gật đầu với mọi người, đi tới bên cạnh bàn bài nói: “Từ tiểu thư!”

Từ Ngạo Tuyết gật gật đầu, nói: “Diệp tiên sinh, vị này chính là phó trưởng phòng bộ phận an ninh của tập đoàn Hướng thị, Tề Đẳng Nhàn tiên sinh.”

“Hắn thay Hướng tổng tiếp nhận trận bài cục này nên kế tiếp mời anh giúp chúng tôi gặp mặt vị Tề tiên sinh này một lần.”

“Cũng để chúng tôi thưởng thức thật tốt kỹ năng đánh cược của vị Tề tiên sinh này.”

Diệp Kế Hùng ngồi xuống vị trí Từ Ngạo Tuyết nhường ra, hai tay bắt vào nhau để trên mặt bàn.

“Ván bài này còn đánh nữa sao? Rõ ràng là Hướng tổng quá xúc động đi tin tưởng tên nhãi họ Tề kia, lại còn muốn nhường ra thêm 10% cổ phần!”

“Có thể so chiêu với Diệp thần bài đều là những người có bài kỹ đứng đầu, họ Tề kia có tài đức gì mà có thể ngồi cùng một bàn với Diệp thần bài so kỹ thuật?”

“So kỹ thuật? Ha hả….Đợi chốc lát thì cũng chỉ là nghiêng về một bên, điển hình của việc nghiền áp mà thôi, có cái gì đáng để xem đâu?”

“Nếu họ Tề kia có thể từ trong tay Diệp thần bài thắng được một con chip thì tôi sẽ chặt đầu xuống vứt vào bồn cầu xả nước trôi đi!”

Diệp Kế Hùng xuất hiện gần như là vì kết cục của ván bài này.

Hướng Đông Tinh hít sâu một hơi, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Anh không cần phải có áp lực tâm lý.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Tôi thì có áp lực tâm lý gì được? Tôi cũng không quen biết gì anh ta! Hơn nữa nếu có thua đi nữa thì cũng chẳng phải là tiền của tôi.”

“Nghe đi nghe đi, mọi người nghe xem đây là tiếng người sao? Hướng tổng tin tưởng hắn như vậy mà hắn lại nói được lời không chịu trách nhiệm như vậy!”

“Nếu tôi là Hướng tổng thì sẽ tát hắn hai cái ngay lập tức để tên vương bát đản này thanh tỉnh một chút, thật sự cho rằng mình là nhân vật gì lợi hại lắm sao?”

Mọi người nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì tức giận mắng chửi một phen.

Diệp Kế Hùng ngồi ở đối diện đẩy đẩy mắt kính của mình, trên mặt là nụ cười lạnh, thanh danh của mình lớn như vậy mà đối phương lại nói là không quen biết mình? Thật là nực cười!

“Tôi sẽ khiến anh nhớ ba chữ diệp kiến hùng này thật kỹ, cũng sẽ khiến ba chữ này trở thành ác mộng suốt đời khó quên của anh!” diệp kiến hùng nghiêm túc mà hữu lực phản bác.

“Thần bài không hổ là thần bài, nói chuyện cũng nắm chắc như vậy!”

“Đó là tất nhiên, cũng không nhìn xem anh ta là ai? Đó chính là hậu duệ của vua cờ bạc ở thành phố Kinh Đảo, ở thời đại đó Diệp gia gần như lũng đoạn sòng bạc ở Kinh Đảo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.