Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 1101: Giang Sơn Hải suýt chút nữa thì hộc máu!



 

Dương Ý cũng vô cùng rõ ràng thế cục ngay lúc này, nếu như còn tiếp tục không ra mặt, e rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ thật sự được như ý!  

 

Hắn ta quyết định rất nhanh, thoáng chốc đã bước ra khỏi chỗ, lớn tiếng nói: “Không sai, nhà họ Dương chúng ta chỉ nhận Giang Sơn Hải làm đà chủ, cũng không công nhận Tề Đẳng Nhàn cậu, đó không phải là chỗ ngồi thuộc về cậu, mau cút xuống!”  

 

Giang Sơn Hải cảm kích nhìn Dương Ý một cái, quả nhiên lựa chọn liên thủ với Dương Ý là không hề sai, dù sao thì nhà họ Dương cũng có thâm thù đại hận với Tề Đẳng Nhàn.  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Dương Ý, lại chỉ cười một tiếng, không trả lời.  

  Advertisement

Dương Ý liền quay đầu nói với Triệu Man Nhi: “Tam phu nhân, cô cảm thấy như thế nào?”  

 

Triệu Man Nhi cũng đứng dậy, nói: “Lời của Dương tiên sinh không sai, chúng tôi cũng chỉ nhận Giang Sơn Hải tiên sinh, đều không nhận Tề Đẳng Nhàn anh! Anh là cái thá gì, đức không xứng vị, cũng dám ngồi lên cái ghế đà chủ sao?”  

 

Hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đều không khỏi lau mồ hôi, quả nhiên, chuyện mà bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra rồi!  

 

Giang Sơn Hải có quyền có thế, dù cho Tề Đẳng Nhàn có tín vật thật thì cũng chưa chắc có thể đàn áp được tình hình này.  

 

“Ha ha ha, đúng vậy, mọi người đều ủng hộ tao! Dù trong tay tao có là tín vật giả, cũng có thể biến được thành thật! Mà mày, không có được lòng người, dù có cầm ấn vua truyền quốc, cũng không có được sự chấp thuận của người khác!” Giang Sơn Hải cười to, cảm thấy tình thế đã đảo trở lại.  

 

Hai gia tộc lớn đứng ra nói chuyện giúp ông ta, thật là mang đến tác dụng giải quyết dứt khoát!  

 

“Giờ thì cút ngay khỏi vị trí của tao, sau đó tự phế đi hai chân, tao niệm tình hôm nay khai mạc đại hội, giữ lại cái mạng chó cho mày!” Giang Sơn Hải cười gằn nói.  

 

Sắc mặt Văn phu nhân trầm xuống, nói: “Giang Sơn Hải, ông muốn vi phạm tổ huấn Long Môn sao? Dám uy hiếp Tề đà chủ như vậy?”  

 

Giang Sơn Hải hỏi: “Tề đà chủ? Cậu ta? Tôi không công nhận, hơn nữa, mọi người cũng đều không công nhận! Đạt được lòng người mới có được thiên hạ, ở đây, tôi được lòng người nhất, vị trí đà chủ, không phải tôi thì là ai?”  

 

Lời nói ngang ngược này của ông ta, không phải tôi thì là ai.  

 

Nhưng ngay lúc đó, bên phía nhà họ Trịnh, có người đứng ra, nói: “Triệu Man Nhi chẳng qua chỉ là dì nhỏ mà cha tôi cưới về mà thôi, không thể đại diện cho ý kiến của nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh chúng tôi, ủng hộ Tề đà chủ!”  

 

Người lên tiếng, chính là Trịnh Hữu Bân!  

 

Triệu Man Nhi nghe nói như vậy xong, mặt liền biến sắc, giận tím mặt, nhìn về phía Trịnh Hữu Bân, mắng: “Mày nói cái gì?”  

 

Mặt Trịnh Hữu Bân đầy khinh thường nói: “Nhịn bà lâu lắm rồi đấy! Nhà họ Trịnh chúng ta, từ khi nào mà đến lượt một người phụ nữ làm dì nhỏ như bà nói ra nói vào? Tôi là đại thiếu gia nhà họ Trịnh, tôi làm chủ thay cho nhà họ Trịnh, nhà họ Trình chúng tôi, ủng hộ Tề đà chủ? Thế nào hả?”  

 

Triệu Man Nhi giận đến mức cả người đều run rẩy, cười lạnh nói: “Trịnh Hữu Bân, mày muốn tự tìm đường chết có phải không hả?”  

 

Ngay lúc này, gia chủ Trịnh Gia Minh đi ra, mắng: “Phận đàn bà con gái trong nhà, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao? Cô chẳng qua chỉ là vợ bé của tôi mà thôi, từ khi nào mà có thể đại diện cho nhà họ Trịnh rồi? Câm miệng lại!”  

 

Hai cha con nhà họ Trịnh đột nhiên trở mặt, trực tiếp khiến cho Triệu Man Nhi ngây người!  

 

“Được được được, Trịnh Sam Minh, Trịnh Hữu Bân, hai cha con các người, thật đúng là được lắm!” Triệu Man Nhi giận dữ đến bật cười, đã nổi lên sát tâm, quay về liền thiên đao vạn quả hai các người ném cho cá mập ăn.  

 

Mặc dù Triệu Man Nhi cường thế, thậm chí là nắm giữ cả nhà họ Trịnh, nhưng rốt cuộc cô ta cũng không phải mang họ Trịnh, sau khi hai cha con họ ra mặt nói chuyện, uy tín của cô ta có thể nói là rơi xuống đáy vực!  

 

Sắc mặt của Giang Sơn Hải không hỏi biến đổi, biến cố đột ngột của nhà họ Trịnh, khiến cho đầu óc của ông ta mông lung.  

 

Ông ta vội vàng nhìn về phía Tiết Chân, nói: “Tiết tiên sinh, thân là gia chủ nhà họ Tiết một trong ba gia tộc lớn của Thượng Hải, hẳn là cậu cũng nên thể hiện lập trường một chút chứ?”  

Tiết Chân nói: “Được chứ, tôi ủng hộ Tề đà chủ đó!”  

 

 

“Phốc!”  

 

 

Giang Sơn Hải suýt chút nữa thì hộc máu!  

 

 

Sao mà Tiết Chân cũng lâm trận lật lọng thế? Không phải trước đó đã nói rõ rằng sẽ ủng hổ ông ta à?  

 

 

Cả đám người nhà họ Dương đang có mặt đều nghẹn họng trố mắt ra nhìn, mới vừa nãy Giang Sơn Hải còn đang chiếm hết thế thượng phong, sao mà chỉ trong chớp mắt, nhà họ Trịnh trở mặt nội bộ, nhà họ Tiết cũng đột nhiên thay đổi lời nói rồi?  

 

 

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, không ngờ Tiết Chân vậy mà lại cứ thế đứng về phía hắn vào lúc này, chẳng lẽ tên gia hỏa này một chút nội tình gì sao? Mình cũng đâu nhắc tới chuyện này với anh ta!  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.