Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 511



Chương 511

“Kết quả thì sao, anh ta nói một đằng làm một nẻo, lại còn chuẩn bị bắt nạt tôi.”

“Cái tính khí hung bạo này của tôi đương nhiên là không thể nhịn nổi rồi, vậy tên tôi cứ thế mà ra tay thôi!”

“Ông xem tôi thiệt thòi biết bao, tôi đã không chê bẩn mà đi đổ bô tiểu cho anh ta, lại còn ra tay nhẹ như thế, thật sự là thiệt thòi chết đi được…”

Mọi người nhất thời cạn lời, nghi ngờ trong đầu người này rốt cuộc có hai chữ “logic” hay không.

Hôm qua Tôn Học Văn bị anh ta đánh cho người không ra người ma không ra ma, hôm nay anh ta đến xin người ta cho vay tiền, đổ giúp một cái bô tiểu thôi mà đã rất thiệt thòi rồi à?

Lại còn ra tay rất nhẹ? Bây giờ mặt của Tôn Học Văn đã bê bết toàn máu rồi mà vẫn còn nhẹ cơ à?

“Chủ tịch Tôn, ông phân xử đi, tôi không nên xử lí anh ta à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Vẻ mặt của Tôn Hưng Chương bị câu nói này làm cho đen xì như đít nồi vậy, ông ta tức đến mức cả người run lên bần bật và gầm lên giận dữ: “Tề Đẳng Nhàn, cậu uy phong quá ha, cậu to gan quá ha!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ông ta có hơi ồn ào, hắn lấy ngón tay chọc vào lỗ tai một cách mất kiên nhẫn và nói: “Chủ tịch Tôn có gì muốn dạy bảo tôi à?”

Vẻ mặt Tôn Hưng Chương lạnh như băng, ông ta nói: “Tôi cho cậu hai sự lựa chọn!”

“Một, cậu chịu toàn bộ chi phí chữa trị cho cháu tôi, sau đó đăng bài xin lỗi cháu tôi lên báo, ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh hầu hạ cháu tôi cho đến khi nó xuất viện!”

“Hai, cậu có thể chọn không làm, nhưng đừng trách tôi không nể mặt thị trưởng Hoàng mà dùng mối quan hệ của mình để liên kết với các ngân hàng khác và tiến hành phong sát công ty của các cậu!”

Tôn Hưng Chương biết mối quan hệ của Tề Đẳng Nhàn và Hoàng gia không hề bình thường, thế nhưng lúc này ông ta vẫn khó có thể kìm lại cơn giận dữ.

Tôn Học Văn ở bên cạnh nở nụ cười mãn nguyện, chú của mình đã ra tay thì chuyện này không thể cứu vãn được nữa rồi, Tianlai Capital chết chắc rồi!

Tề Đẳng Nhàn đừng mơ đến khoản vay hai trăm triệu đó nữa, cho dù là muốn vay từ bất cứ ngân hàng nào thì cũng là chuyện khó như lên trời!

Sau khi nghe hết những lời này của Tôn Hưng Chương, Tề Đẳng Nhàn lại lắc lắc đầu.

“Chủ tịch Tôn, gặp phải chuyện như vậy thì ông phải tìm hiểu cho kĩ tại sao anh ta lại bị đánh chứ!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

“Tôi không cần tìm hiểu mấy thứ cậu nói, tôi chỉ có hai điều kiện này, cậu chọn một cái đi!” Tôn Hưng Chương lạnh lùng nói.

Tôn Học Văn nở nụ cười giả tạo và nói: “Nếu như Tề tổng chịu xuống nước xin lỗi tôi và ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh hầu hạ tôi đến khi tôi xuất viện thì tôi sẽ ngay lập tức đồng ý với khoản vay hai trăm triệu kia!”

Sau khi nghe xong, Tề Đẳng Nhàn lại phì cười một cái và nói: “Bảo tôi hầu hạ anh? Tôi sợ anh chịu không nổi, nói không chừng một ngày nào đó lại chết toi luôn mất.”

Tôn Hưng Chương sầm mặt lại và lạnh lùng nói: “Xem ra Tề đại sư đã đưa ra lựa chọn rồi nhỉ? Cho dù cậu tìm thủ trưởng Hoàng đến nói giúp thì tôi cũng nhất định sẽ không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước, cậu dám đánh người thì là lỗi của cậu rồi!”

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lấy điện thoại của mình ra, sau đó bình tĩnh nhìn Tôn Hưng Chương.

“Tôi cũng cho chủ tịch Tôn hai sự lựa chọn.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Hừ!” Cả hai người Tôn Hưng Chương và Tôn Học Văn đều không khỏi cười khẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.