Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 266



Chương 266

“Anh lại biết được tin tức từ đâu ra mà chạy tới đây gây sự hả?” Kiều Thanh Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì khinh thường cười lạnh hỏi.

Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện ở đây, hôm đó lúc Tôn Thanh Huyền xem bệnh cho Kiều lão gia tử thì hắn đã rời đi rồi.

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp: “Tôn Thanh Huyền muốn bái tôi làm thầy, hay là tôi không nên tới đây? Khiến ông ta không thể bái sư được?”

Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa ra khiến người xung quanh ngẩn người, sau đó một đám thi nhau bật cười ha hả.

Kiều Thu Mộng đỏ mặt, trực tiếp cúi thấp đầu xuống, hận không thể không quen biết người tên Tề Đẳng Nhàn này.

Tôn Thanh Huyền muốn bái một người tên Tề đại sư có y thuật cao minh làm thầy, có liên quan gì đến tên cảnh ngục như hắn đâu?

“Ha ha ha cười chết tôi rồi, không nghĩ tới anh dám nói như vậy thật!”

“Thật sự cho rằng mình và đại sư kia có họ giống nhau thì có thể đi nói lung tung khắp nơi đúng không? Cẩn thận Tề đại sư đánh vỡ mồm của anh đấy!”

“Anh cái đồ không biết xấu hổ này, chỉ vừa khéo cùng họ với Tề đại sư thì lập tức chạy tới đây ăn vạ người ta hả? Có thấy mất mặt hay không vậy?”

Người Kiều gia đều nhịn không được trào phúng hắn, một đám dùng ánh mắt hài hước nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Kiều Thu Mộng nhấp môi, trầm giọng nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể bớt tranh cãi lại một chút đi được không? Anh không nói thì cũng sẽ không có ai bảo anh bị câm đâu!”

Tề Đẳng Nhàn vốn còn định mỉa mai đáp trả nhưng nghe thấy Kiều Thu Mộng nói vậy thì chỉ nhún vai, lười nói thêm.

Đúng lúc này đệ tử của Tôn Thanh Huyền, Tôn Hữu Vi đi tới, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì cười lạnh nói: “Không nghĩ tới ngày đó đúng thật là bị cậu nói trúng phóc, bệnh của Kiều lão gia tử thuộc về dạng bệnh khó hiểu, đích xác không thể dùng phương pháp như trước kia để giải quyết.”

Tề Đẳng Nhàn chỉ liếc anh ta một cái, lười nói chuyện.

“Nhưng chốc nữa cậu không cần phải mở mồm nói chuyện đâu!”

“Hôm nay là ngày tốt của sư phụ Tôn Thanh Huyền của tôi, nếu anh dám quấy rối thì tôi sẽ trực tiếp ném văng cậu từ đâu ra ngoài!”

“Sư phụ của tôi muốn bái Tề đại sư làm thầy, hy vọng mọi người có thể làm chứng thật tốt.”

“Lát nữa sư phụ sẽ mời Tề đại sư ra tay chẩn bệnh khó hiểu của Kiều lão gia tử, các vị cũng có thể được mở mang tầm mắt!”

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, lắc lắc đầu nói: “Tề đại sư chẳng qua là do Tôn tiên sinh tán thưởng lên thôi….”

“Câm miệng!”

“Cậu là ai mà cũng dám nghi ngờ Tề đại sư?”

“Tề đại sư là người mà đến sư phụ tôi cũng than thở là bản lĩnh không bằng, cậu cảm thấy bản lĩnh của mình còn cao hơn người ta nữa sao? Có được tư cách đánh giá nhân vật như người trời của Tề đại sư?”

Tôn Hữu Vi giận dữ quay đầu chỉ vào Tề Đẳng Nhàn quát lớn.

Kiều Thanh Vũ cũng nói: “Tề Đẳng Nhàn anh mau câm miệng lại đi! Ông nội còn đang chờ được Tề đại sư chữa bệnh, nếu ông nội có bất trắc gì thì anh và Kiều Thu Mộng lập tức cút ra khỏi Kiều gia đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.