Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 903



Chương 903

Cô thà rằng chưa từng nhớ lại, như vậy đã có thể vĩnh viễn tránh khỏi sự ngượng ngùng ngày hôm nay.

Đáng tiếc, chuyện này cô ta không điều khiển được, hơn nữa cô ta cũng không muốn giả vờ mất trí nhớ tiếp tục ở chung với Tề Đẳng Nhàn.

Ký ức về những ngày ở chung với Tề Đẳng Nhàn trong khu nghỉ dưỡng Đông Sơn để lại trong lòng cô ta một ấn tượng vô cùng sâu sắc, thậm chí nhiều lúc khiến cô ta không tự chủ nhớ lại.

Bóng hình cao lớn vũng chắc đem lại cảm giác an toàn đó.

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn lộ ra một tia ý cười, nhẹ nhàng vươn tay, nói: “Hôm nay cô rất đẹp, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?”

Kiều Thu Mộng đặt tay lên lòng bàn tay của hắn.

Hồi trước trong buổi tiệc sinh nhật của Hoàng Tình Ca, Kiều Thu Mộng không thèm cũng hắn nhảy, đến cuối cùng lại bởi vì hắn nhảy cùng người con gái khác mà có hơi ghen.

Hôm nay, Tề Đẳng Nhàn lại mời cô ta một lần nữa, cô ta không muốn từ chối.

Nhưng cô ta lại không nhịn được hỏi: “Đây gọi là điệu nhảy cuối cùng à?”

Tề Đẳng Nhàn dân cô ta vào sàn nhảy: “Đương nhiên là không phải, đây là điệu nhảy đầu tiên, có thể xem như là một sự khởi đầu hoàn toàn mới!”

Lý Vân Uyển đứng từ xa nhìn Tề Đẳng Nhàn, không ngờ hắn lại mời Kiều Thu Mộng nhảy, khiến cô vô cùng ngạc nhiên là Kiều Thu Mộng lại động ý lời mời của Tề Đẳng Nhàn, dù sau thì quan hệ giữa hai người họ cứng nhắc như vậy.

“Có phải tôi nói sai rồi không?!” Lý Vân Uyển nghĩ lại lời mình nói ở công ty ngày hôm nay, lại mơ hồ cảm thấy không ổn, bắt đầu hối hận.

Tống Chí Mai không nhịn được lạnh lùng trào phúng: “Đây là người đàn ông con chọn, còn không rõ ràng cùng một người phụ nữ khác?”

Lý Vân Uyển cười khổ nói: “Đó là vợ cũ của anh ấy.”

“Còn là người đàn ông đã từng ly hôn?! Lý Vân Uyển, mẹ cảnh cáo con, còn có thể lợi dụng nó, nhưng nếu thật sự muốn có gì đấy với nó, thì xem mẹ có đánh gãy chân con không.” Tống Chí Mai lập tức lạnh lùng cảnh cáo.

“…” Lý Vân Uyển lười nói nhiều với mẹ của mình, Tề Đẳng Nhàn ưu tú như vậy, cô ta căn bản không thể hiểu được.

Lúc này, Kiều Thu Mộng đặt cằm mình tựa lên vai Tề Đẳng Nhàn, thở dài nói: “Tôi vẫn luôn muốn thật lòng nói với anh một câu xin lỗi.”

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Không cần, anh vốn dĩ chưa từng làm việc gì có lỗi với anh.”

Ít nhất là anh nghĩ như vậy, dù sao nhiều khi gặp nguy hiểm, mặc dù sợ nhưng điều đầu tiên Kiều Thu Mộng nghĩ đến vẫn là để hắn nhanh chóng rời đi.

“Nếu như thật sự phải chọn một cái để nói, vậy thì lúc chúng ta còn chưa ly hôn, em đã trộm nhớ thương vị tổng tài thần bí kia ” Tề Đẳng Nhàn bổ sung một câu.

Kiều Thu Mộng ngượng ngùng đến mức hận không thể tìm một cái hố chui vào, đầu ngón chân lúng túng đến mức có thể đào một cái hố dưới sàn.

Người này, đúng là Văn Tư Thuận.

Đi theo Văn Tư Thuận, còn có hai cha con Từ An và Từ Dương.

“Văn Tư Thuận?!” Sau khi Tống Chí Mai nhìn thấy anh ta, sắc mặt lập tức biến đổi, kinh ngạc đến thốt thành tiếng.

Lý Vân Uyển hỏi: “Mẹ, người kia là ai?”

Tống Chí Mai trầm giọng nói: “Thiếu đà chủ của Long Môn tại Thượng Hải, Văn Tư Thuận…… Đồng dạng, cũng được người ta gọi với cái danh thiếu niên thiên tài!”

Người ở đây sau khi nhìn thấy Văn Tư Thuận đến, đều đồng loạt lắp bắp kinh hãi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.