Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 646



Chương 646

Ngay lúc này đây, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều không nhịn được mà hít vào một hơi, nghẹn họng mà trố mắt ra nhìn.

“Hắn chết chắc rồi, còn dám động Ivanov! Cho dù Ngọc Hoàng có tới đây cũng chẳng cứu được hắn!”

“Ai mà chẳng biết ngài Bogdanov chính là nhân vật lớn mà lãnh đạo tỉnh chúng ta hết lòng hoan nghênh, hắn đánh thư ký của ngài ấy thì làm gì còn đường sống nữa chứ?”

“Ông trời muốn mưa, cha mẹ muốn gả con, kẻ ngu muốn tìm cái chết, các người cũng chẳng quản được!”

Ivanov phẫn nộ gầm lên một tiếng, dùng tiếng bản địa của Tuyết Quốc mà quát lớn: “Cyka blyat(1), tao nhất định phải khiến mày chết không có chỗ chôn!”

(1) сука блять: Một câu chửi thề của người Nga, nguyên văn tiếng trung là “苏卡不列”, nghĩa đại khái là “đồ chó chết”.

“Cука блять?”

Tề Đẳng Nhàn cúi thấp người xuống, hắn túm cổ áo của Ivanov lên, sau đó nhấc gã ta lên từ trên mặt đất.

Cả cơ thể Ivanov chẳng khác nào con bù nhìn, để mặc hắn muốn kéo thế nào thì kéo, xương sống mũi vặn vẹo, lỗ mũi hãy còn đang đổ máu ào ào.

“Mày nghĩ mày to lắm đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn giơ một bàn tay vỗ lên mặt Ivanov, đánh cho gã đần cả người.

Mọi người được chứng kiến cảnh này đều cảm thấy mặt mình cũng hơi tê, chẳng lẽ tên này không biết việc hắn đang làm có thể để lại hậu quả lớn như thế nào hay sao?

Đánh gãy cả xương mũi của Ivanov thì cùng thôi đi, bây giờ còn dám đánh cho người ta sưng cả miệng hay sao?

Mọi người đều từng gặp kẻ ngang tàng, nhưng chưa ai gặp người nào ngang tàng như vậy, thật đúng là chơi đùa với sinh mạng của mình mà!

“Thích chơi đàn bà có đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên vả thêm một phát nữa.

Ivanov kêu r3n một tiếng, đau đến nỗi không nói thành lời, máu tươi rỏ xuống từ khóe miệng.

Tề Đẳng Nhàn xách cổ áo của Ivanov, hắn nói: “Sao mày lại сука блять thế cơ chứ?”

“Tề Đẳng Nhàn, anh mau dừng tay lại, anh có biết người kia là ai không hả?”

Ngay vào lúc này, một người phụ nữ bước vội về phía này, vừa hay trông thấy cảnh tượng này, cô ta sợ tới mức da đầu tê rần rần.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy tiếng gọi này thì ngẩn cả người, người vừa mới tới chính là Kiều Thu Mộng!

“Không phải chỉ là một thư ký nhỏ nhoi thôi sao? Tôi đánh tên này thì sao chứ?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên hỏi.

“Thư ký nhỏ nhoi?” Kiều Thu Mộng suýt chút nữa đã lăn đùng ra ngất ngay tại chỗ, ong hết cả đầu.

Kiều Thu Mộng gằn giọng: “Tôi biết anh bây giờ đã khác xưa, cũng là kẻ có tiền, có thể chi ra mười tỷ USD để giúp Hướng Đông Tinh lo liệu việc tập đoàn!”

“Nhưng người mà anh đánh, chính là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Phi Tuyết!”

“Anh đánh ông ta ra nông nỗi này, Bogdanov sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

“Nếu như ngài ấy khiếu nại với phía chính phủ Hoa Quốc, vậy thì anh cứ chờ mà ở tù rục xương đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.