Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 506



Chương 506

Tề Đẳng Nhàn đi đến phòng bệnh của Tôn Học Văn.

Dù sao thì Tôn Học Văn cũng có chút thân phận và địa vị, vậy nên đương nhiên là phải ở trong phòng VIP của bệnh viện rồi.

Phòng bệnh VIP này chả khác gì so với phòng suite của khách sạn cả, ở bên trong có không ít người, đều là những nhân viên cấp cao đến từ các ngân hàng lớn của thành phố Trung Hải.

Bọn họ mang theo giỏ hoa, hoa quả, đồ bổ đến thăm Tôn Học Văn, ai nấy đều lên tiếng chỉ trích người đã đánh Tôn Học Văn bị thương là Tề Đẳng Nhàn.

“Cậu gì kia, cậu làm ở ngân hàng nào hay ở doanh nghiệp nào thế? Cậu không biết quy tắc thứ tự trước sau à? Xếp hàng đi!” Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị đi vào thì có một ông giám đốc ngân hàng bụng phệ lên tiếng trách mắng.

“Ồ… hợp lí đấy!” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.

Sau đó, hắn thực sự đứng xếp hàng ở phía sau bọn họ.

Hôm qua Tôn Học Văn bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho rất thảm, cả sống mũi và hai cánh tay đều bị đánh gãy.

Dương Phỉ Phỉ cũng rất máu lạnh, cô ta không lấy được cuốn băng ghi mình mà mình muốn nên đã lạnh lùng từ chối việc vay hai tỷ từ ngân hàng của Tôn Học Văn.

“Không làm xong chuyện mà còn có mặt mũi đến gặp tôi à?” Đây là nguyên văn những gì Dương Phỉ Phỉ nói, khiến cho người đang bị thương nặng là Tôn Học Văn suýt chút nữa đã tức chết.

Nói tóm lại là Tôn Học Văn đã phí công vô ích rồi.

Thậm chí anh ta còn có chút hối hận vì đã bị Dương Phỉ Phỉ mê hoặc, nếu anh ta không làm như vậy, nếu như anh ta không phản bội Dương Quan Quan thì nói không chừng đến cuối cùng anh ta còn có thể lợi dụng những tình cảm tốt đẹp đó để khiến bản thân mình được thoải mái hơn.

Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn xuất hiện ở trước mặt Tôn Học Văn, anh ta bị dọa cho một trận, sau đó cả gương mặt bỗng chốc tối sầm lại.

Tôn Học Văn lạnh lùng nói: “Tề Đẳng Nhàn, mày còn dám đến bệnh viện tìm tao à?”

Sau khi nghe thấy lời này của Tôn Học Văn, mọi người đều vô cùng kinh ngạc và nhao nhao quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Từ chỗ của Tôn Học Văn, bọn họ đã biết ai là người ra tay đánh anh ta rồi, vả lại giám đốc của các ngân hàng lớn cũng đã hứa rằng họ sẽ không bao giờ cho Tianlai Capital vay dù chỉ một xu!

“Chính là cái tên này, chủ tịch hội đồng quản trị bù nhìn của Tianlai Capital đúng không? Hôm qua chính cậu ta là người đã đánh giám đốc Tôn thành ra như thế này!”

“Đúng là gan to bằng trời mà, hôm qua đã đánh người ta ra thành thế này rồi mà hôm nay vẫn dám đến bệnh viện à?”

“Đắc tội với giám đốc Tôn, cậu ta sẽ không có kết cục tốt đâu! Giám tốc Tôn là cháu trai của chủ tịch Tôn Hưng Chương, chủ tịch trụ sở chính của ngân hàng Trung Hải chúng ta đó!”

“Ha ha ha, đoán chừng cái tên này cũng chỉ là một phút bốc đồng mà thôi, bây giờ thấy hối hận rồi nên đến xin tha thứ ấy mà.”

“Cũng phải, đắc tội với giám đốc Tôn thì sẽ chẳng vay được một xu nào đâu, nếu như cậu ta không đến nhận lỗi thì cũng không cần phải làm ăn nữa đâu.”

Các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều mang trên mặt những biểu cảm khác nhau, người thì cười trên nỗi đau của người khác, người thì đùa giỡn, người thì lo lắng, người thì sợ hãi.

“Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tại sao tôi lại không dám đến? Giám đốc Tôn Học Văn là do tôi đánh, đương nhiên là tôi phải đến thăm rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.