Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 142



Chương 142

Trịnh Quang Minh lại đầy mặt không vui, lạnh lùng nói “Kiều tổng coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai sao? Có phải tôi đã từng nói, cô đến nói chuyện hợp tác với tôi thì một người đến là được, không mang theo những người khác lại đây?”

Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó giải thích “Trưởng phòng Trịnh, tôi chỉ là cảm thấy làm như vậy có vẻ trang trọng một chút mà thôi.”

Trịnh Quang Minh vung tay lên, lạnh lùng nói “Tôi không thích, mau bảo anh ta về đi.”

Kiều Thu Mộng không ngờ Trịnh Quang Minh lại nói chuyện không khách khí như vậy, sắc mặt không khỏi đỏ bừng.

“Hả? Cô không muốn?”

“Không muốn cũng đúng, dù sao các người cũng là vợ chồng, cô bảo anh ta về như vậy cũng có chút không tốt.”

“Thế này đi, tôi có lòng từ bi, để anh ta ở lại ăn một bữa cơm. Sau khi ăn xong lại bảo anh ta rời đi.”

“Cô và tôi, cùng về nhà tôi nói chuyện.”

Trịnh Quang Minh mỉm cười, ánh mắt tham lam đảo qua chân dài dưới váy Kiều Thu Mộng, hai ngón tay liên tục xoa xoa, giống như cô đã là đồ trong trong lòng bàn tay gã.

Kiều Thu Mộng cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết những lời này của Trịnh Quang Minh là có ý gì, sắc mặt không khỏi trắng bạch, trầm giọng nói “Trưởng phòng Trịnh, xin ngài tự trọng!”

“Tự trọng? Ý cô là gì?” Trịnh Quang Minh hai mắt lạnh lẽo, chất vấn.

“Tự trọng chính là, phiền ông đừng giống tên ngốc chưa từng thấy qua phụ nữ mà sắc dục huân tâm như vậy.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Hiển nhiên đây là ý trong lời của Kiều Thu Mộng, nhưng cô ta không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nói nặng như thế. Không khỏi quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.

Quả nhiên Trịnh Quang Minh bị chọc giận, phẫn nộ vỗ bàn, quát “Thằng bụi đời, sao mày dám nói thế với tao?”

“Còn có cô, Kiều Thu Mộng, cô thế mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy?”

Kiều Thu Mộng mím môi, có chút tủi thân nhưng vẫn nghiêm túc giải thích “Trưởng phòng Trịnh, chúng tôi tới đây là để nói chuyện hợp tác, mà không phải tới để ông nhục nhã chúng tôi!”

“Nhục nhã? Ha ha ha, buồn cười!”

Trịnh Quang Minh kinh thường mà phá lên cười, nói “Cô cảm thấy tập đoàn Kiều thị của các cô xứng với tập đoàn Hướng thị chúng tôi sao? Xứng đáng được nhận dự án của tập đoàn chúng tôi sao? Nếu không phải xem cô xinh đẹp như vậy, cô nghĩ ông đây đồng ý gặp cô?”

“Đã nói rõ một mình cô tới, cô còn cố ý dẫn theo người khác, đây là muốn ra oai đánh phủ đầu tôi đấy hả? Hay là căn bản không nghe lọt tai lời tôi nói, hoặc là không hiểu tiếng người?”

“Ông đây bằng lòng ngủ với cô, cho các cô dự dán để làm, đó là phúc phần của công ty các cô, là may mắn như bánh từ trên trời rơi xuống!”

“Cô không lập tức đuổi chồng mình đi, sau đó ngoan ngoãn theo tôi về nhà hầu hạ tôi thật tốt, thế mà lại muốn tôi tự trọng?”

Kiều Thu Mộng bị phen lời nói trắng ra này của Trịnh Quang Minh làm cho sắc mặt đỏ bừng, tức giận đến cả người đều run rẩy nhưng cố tính lại không dám đắc tội gã.

Trịnh Quang Minh chính là trưởng phòng phòng dự án của tập đoàn Hướng thị, lại là anh họ của Hướng Đông Tinh, nắm giữ quyền cao chức trọng trong tập đoàn, cô ta không đắc tội nổi.

Huống hồ, nếu cô ta muốn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Kiều thị thì nhất định phải lấy được ít nhất là một dự án từ tập đoàn Hướng thị. Nếu không, sẽ lập tức bị cách chức.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.