Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 1159: “Tôi cũng không rõ.”



 

 Aleksandrovich cười cười nói: “Vậy người của tôi chết vô ích như vậy sao?”  

 

Chu Quang Vinh nhàn nhạt nói: “Cái mạng này của anh ta tôi mua, một ngàn vạn tỷ, nhiều hơn thì không có. Nếu anh vẫn cứ khăng khăng không cho chút mặt mũi này thì cái kia ta có thể thử xem sao!”  

 

Chu Quang Vinh cũng không muốn trực tiếp phát sinh xung đột sống chết với Aleksandrovich, tập đoàn Vạn Thịnh cũng là một tổ chức cường đại, nếu hoàn toàn xé rách da mặt thì đối với việc làm ăn của hai bên đều sẽ bất lợi.  

 

Ông at bỏ ra một ngàn vạn tỷ ra cũng coi như là cho Aleksandrovich một bậc thang để xuống.  

 

Aleksandrovich có thang để xuống, hơn nữa còn thấy Tề Đẳng Nhàn lắc đầu thì nói: “Một khi đã như vậy thì chuyện này cứ kết thúc ở đây thôi.”  

 

Chu Quang Vinh cười cười: “Được, mười phút nữa số tiền này sẽ được chuyển vào tài khoản của quý công ty. Chỉ là một khi quý công ty cầm số tiền này rồi thì không được lôi chuyện này ra nữa!”  

 

Aleksandrovich ngạc nhiên nói: “Ngài yên tâm, tôi là một người biết giữ chữ tín.”  

 

Chu Quang Vinh chắp tay, nhàn nhạt nói: “Vậy tôi không tiễn!”  

 

Âu Mặc thần sắc phức tạp nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói với Trần Ngư: “Đi thôi, hôm nào lại nói sau.”  

 

Chờ sau khi đoàn người rời khỏi đây rồi, Chu Quang Vinh mới từ bên cạnh  Âu Mặc lấy ra một cây gậy đánh golf mới, đánh một quả golf tới trên đầu của Trương Thiệu Kiệt.  

 

“Phanh!”  

 

Quả cầu golf màu trắng theo đường cong parabol bay ra xa xa rồi chậm rãi lăn xuống lỗ.  

 

Chu Quang Vinh cười cười nói: “Tên ngu xuẩn này còn lôi được tiền ra hay không thế? Dám ở nước Mỹ đắc tội với người của đại tiên sinh, đúng là đồ không biết sống chết.”  

 

Âu Mặc lắc lắc đầu nói: “Anh ta bảo là có thể mượn được thêm năm trăm vạn nhưng kết quả lại chỉ có năm mươi vạn, hơn phân nửa là đã đào rỗng nhân mạch luôn rồi.”  

 

Chu Quang Vinh nói: “Vậy mau mang anh ta đi làm thức ăn cho lợn đi thôi! Mấy bộ phận nội tạng trong người anh ta bán ra nước ngoài chắc cũng phải kiếm được ít nhất mấy trăm vạn.”  

 

Âu Mặc lại chần chờ nói: “Dù sao thì người này cũng có xuất thân là phú nhị đại, từng trải qua không ít chuyện đời, tài ăn nói và đầu óc vẫn còn rất linh động, không bằng để anh ta tới làm việc ở bộ phận viễn thông thử xem trình độ của anh ta thế nào?”  

 

Chu Quang Vinh liếc mắt nhìn  Âu Mặc một cái: “Trong lúc làm việc không cần phải quá nương tay nhân từ làm gì! Anh ta đã không còn giá trị lợi dụng khác nữa, đưa đi làm thức ăn cho lợn đi.”  

 

“Vâng!”  

 

Âu Mặc bị một cái liếc mắt lạnh nhạt này của Chu Quang Vinh làm cho cả người tê dại, vội vàng cúi đầu trầm giọng đáp.  

 

Chu Quang Vinh cười nói: “Tôi nhìn ra được một nam một nữ vừa tới kia có lai lịch không nhỏ, vì sao bọn họ lại tới tìm cô? Là muốn khuyên cô quay về Hoa quốc sao?”  

 

Âu Mặc lắc đầu nói: “Không phải….Bọn họ….Tới để bảo tôi đến chỗ bọn họ làm việc, muốn đào góc tường của tập đoàn  n Đặc chúng ta mà thôi.”  

Chu Quang Vinh kỳ quái nói: “Từ khi nào ở Quang Dương lại có hai nhân vật lợi hại như vậy? Có thể khiến cho Aleksandrovich của tập đoàn Vạn Thịnh tôn kính như vậy? Người vừa rồi bị hắn đánh chết chính là thủ hạ số một dưới tay của Aleksandrovich.”  

 

 

“Tôi cũng không rõ.”  Âu Mặc nói.  

 

 

Chu Quang Vinh vỗ vỗ bả vai của  Âu Mặc rồi nói: “Ở lại bên cạnh tôi làm việc cho tốt, Hoa quốc bên kia không có gì đáng để cho cô phải lưu luyến cả.”  

 

 

“Ở Quang Dương này, chỉ cần có tập đoàn  n Đặc thì cô có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!”  

 

 

“Ở nơi này, chỉ có cô bắt nạt người khác, mà không ai có thể bắt nạt cô!”  

 

 

Âu Mặc cúi đầu, trong ánh mắt đầy phức tạp, ngoài miệng lại cung cung kính kính đáp: “Vâng!”  

 

 

Cô hận Lục Chiến Long.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.