Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 125



Chương 125

“Lý Vân Uyển, mau dọn dẹp gói đồ ăn lại cút đi, tôi muốn phòng này!” Nhan sắc cô ta bình thường, nhưng quần áo lại lộng lẫy, vừa nói vừa ném một xấp tiền ra, khoảng một nghìn tệ.

Lý Vân Uyển vừa nhìn thấy người phụ nữ này, lập tức kinh ngạc, nhẹ nhàng nhíu mày lại.

Bên cạnh người phụ nữ còn có mấy người cũng vênh váo như thế, vô cùng kiêu ngạo.

Lý Vân Uyển họ nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn nói “Anh Tề, hay là chúng ta đổi chỗ khác ăn?”

Tề Đẳng Nhàn lại không được thoải mái cho lắm, Lý Vân Uyển đã đặt phòng này rồi, đối phương còn vứt ra một xấp tiền muốn cướp?

“Nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian chúng tôi gọi món, một lúc nữa Vương tổng muốn mười mời Hướng tổng đến đây ăn cơm, làm chậm trễ thời gian, cẩn thận tập đoàn Mộc Tử nhà cô bị phá sản đóng cửa!” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng nói.

Lý Vân Uyển nói nhỏ “Cô ta là thư ký của Vương Hổ, thiếu gia tập đoàn Hổ Môn, Từ Tiểu Ngọc, không nhất thiết phải vì một bữa ăn mà chọc vào cô ta.”

Tề Đẳng Nhàn không ngờ rằng người phụ nữ này lại là thư ký của Vương Hổ, hơn nữa Vương Hổ còn ăn cơm cùng với Hướng Đông Thanh?

“Dựa vào cái gì phải nhường? Đây là phòng chúng tôi đặt trước.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Từ Tiểu Ngọc nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm những việc ngu ngốc, nếu không, thuốc hối hận cũng không kịp ăn đâu.”

Lý Vân Uyển mím chặt môi không dám nói chuyện, tập đoàn Mộc Tử không dám tranh giành cùng với tập đoàn Hổ Môn, quả thật đối phương có năng lực khiến tập đoàn Mộc Tử phá sản trong phút chốc.

“Nhanh nhường phòng cho tôi, mười nghìn tệ này coi như bồi thường cho các người, ra ngoài mua đồ ăn mà bồi bổ cho bản thân.”

“Tập đoàn Hổ Môn muốn phòng này, trực tiếp ném ra ngoài đi, đỡ tốn thời gian.”

Từ Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ trên tay mình, sau đó lạnh lùng nói.

Tề Đẳng Nhàn lại ngồi yên không thèm nhúc nhích, dùng đũa gắp một miếng đùi gà, sau đó chậm rãi gặm.

“Lý Vân Uyển? Đây là tiểu bạch kiểm mà cô nuôi? Mau bảo hắn cầm tiền rồi cút đi.”

“Cùng một việc, tôi không muốn nói hai lần!”

Lý Vân Uyển kéo kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhàn, nói “Chúng ta đi thôi!”

Tề Đẳng Nhàn lại cười ha hả, nói “Tôi vẫn chưa ăn no, đi cái gì mà đi, cô mời tôi ăn cơm, mời được một nửa thì thôi à? Không khỏi thiếu nghĩa khí quá đấy! Lần sau, cô đừng hòng qua đêm ở Vân Đỉnh Thiên Cung nữa.”

“Vân Đỉnh Thiên Cung? Hahaha, thật là buồn cười, nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của anh, trông giống người ở được biệt thự xa hoa nhất Trung Hải không? Vân Đỉnh Thiên Cung giá trị ước chừng 20 tỉ tệ, còn đáng giá gấp mấy lần công ty của tiêu phú bà đang bao nuôi cậu.” Từ Tiểu Ngọc nghe vậy liền cười khẩy.

“Nếu anh ta ở được Vân Đỉnh Thiên Cung, thì chúng ta cũng ở được Tử Cấm Thành ở Đế Đô rồi!”

“Loài người này rõ ràng là đang giả vờ giả vịt mà thôi, mọi người cứ coi như đang nghe chuyện cười thôi, không có gì đáng nói cả.”

Lý Vân Uyển sống chung với Tề Đẳng Nhàn mấy ngày nay, biết rõ hắn là loại người ăn mềm không ăn cứng, có lẽ thật sự không nhường phòng bao này cho Từ Tiểu Ngọc đâu.

Cô ta thở dài một tiếng trong lòng, Tề Đẳng Nhàn không sợ tập đoàn Hổ Môn, nhưng cô ta sợ mà…

Tập đoàn Mộc Tử bé tí tẹo, căn bản không đủ cho tập đoàn Hổ Môn chơi đùa, nếu thật sự chèn ép, phá sản là chuyện một sớm một chiều mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.