Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 1099: “Tôi phản đối!”



 

 “Hiện giờ, vị trí đà chủ bỏ trống đã lâu, chính là vì bầy rồng không thể một ngày không đầu…”  

 

“Cho nên, đại hội Long Môn Thượng Hải lần này, cũng là vì để chọn lựa đà chủ tân nhiệm của Long Môn Thượng Hải chúng tôi!”  

 

Bên dưới, một đám thành viên của Long Môn ngay lúc này bỗng nhiên vung cánh tay hô lớn: “Giang tiên sinh! Giang tiên sinh!”

 

Nghiêm Mộc Long cũng đang ngồi trên ghế, dựa lưng lên lưng ghế phía sau, chân dài vắt lên, lười biếng lại không có hứng thú mà nhìn một màn này.  

  Advertisement

Đối với cô ta mà nói, tham dự chuyện như thế này, thật sự có hơi nhàm chán, điều duy nhất khiến cô ta hứng thú chính là, sau khi Giang Sơn Hải ngồi lên cái ghế đà chủ này, Tề Đẳng Nhàn có đen mặt hay không?  

 

Đối mặt với tiếng hô to như núi, nụ cười trên măt Giang Sơn Hải càng đậm hơn.  

 

Giang Khuynh Nguyệt không cam tâm, tên đàn ông này, vì cái ghế này mà thậm chí còn bán đứng nhân tính, nhưng mà, cuối cùng ông ta vẫn là sắp thành công rồi sao?  

  Advertisement

Chẳng lẽ không từ thủ đoạn nào mới là con đường thành công duy nhất hay sao?  

 

Giang Khuynh nguyệt cảm thấy, chuyện này không công bằng, lại càng không chính nghĩa!  

 

“Giang tiên sinh đối với Long Môn Thượng Hải mà nói, khổ lao hay công lao cùng đều có đủ, vị trí đà chủ bỏ trống đã lâu, lẽ ra nên do người tài đức vẹn toàn như vị Giang tiên sinh đây ngồi lên mới phải!” Lúc này, Dương Ý mở miệng lớn tiếng nói.  

 

“Tôi tán thành đề nghị của Dương tiên sinh! Vị trí đà chủ, người có phẩm phất này, không phải Giang tiên sinh thì là ai?” Tiết Chân cũng mở miệng cười nói.  

 

“Triệu Man Nhi tôi thay mặt nhà họ Trịnh, toàn lực ủng hộ Giang tiên sinh! Sau này, nhà họ Trình sẽ phối hợp khăng khít với Long Môn Thượng Hải, thiết lập một Thượng Hải càng phồn vinh càng trật tự hơn.” Triệu Man Nhi cao giọng nói.  

 

Người đại diện của ba gia tộc lớn đồng loạt lên tiếng vào lúc này, vẫn là vô cùng có sức nặng!  

 

Giang Sơn Hải nghe xong cười ha ha, nói: “Mọi người ưu ái Giang mỗ rồi! Có điều, vị trí đà chủ quả thật đã bỏ trống quá lâu, vô cùng bất lợi đối với sự phát triển của Long Môn Thượng Hải… Hơn nữa, vận khí của Giang mỗ không tệ, trong lúc vô tình đã có được tín vật đà chủ của Long Môn Thượng Hải, đây có lẽ dường như là ý trời trong đêm tối vậy!”  

 

“Vừa có ý trời, lại được mọi người ưu ái, Giang mỗ cũng không tiện từ chối chuyện này!”  

 

“Vị trí đà chủ này, hôm nay Giang mỗ sẽ ngồi lên, như thế nào?”  

 

“Ai tán thành, ai phản đối?”  

 

Mọi người rối rít vỗ tay hoan hô.  

 

Lúc này tất nhiên sẽ không có ai đứng ra phản đối, bây giờ mà đứng ra thì không phải là đang tát vào mặt ba gia tộc lớn hay sao?  

 

Đùi phải của Tống Chí Mai không ngừng run lên, có hơi ngồi không yên.  

 

Lý Vân Uyển lại nhẹ nhàng đè chân bà ta xuống, thấp giọng nói: “Mẹ, đừng nóng vội, Tề tiên sinh này, chỉ thích giả bộ đến phút chót…”  

 

Tống Chí Mai dở khóc dở cười, chỉ có thể kiềm chế nỗi lo sốt ruột của mình.  

 

Bọn thuộc hạ của Giang Sơn Hải cũng hô to tán thành.  

Nụ cười trên mặt Giang Sơn Hải đã đậm đến mức khó mà tan biến, ông ta rất muốn cất tiếng cười lớn, bản thân mưu tính nhiều năm, cuối cùng cũng có thể được như ý nguyện!  

 

 

“Tôi phản đối!”  

 

 

Ngay lúc đó, Văn phu nhân đứng lên, nói bất thình lình.  

 

 

Nụ cười trên mặt Giang Sơn Hải cứng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Văn phu nhân, sát ý nồng đậm nổi lên giữa hai lông mày!  

 

 

“Hóa ra là phu nhân của lão đà chủ, không biết vì sao phu nhân lại phản đối tôi? Có chỗ nào tôi làm chưa đủ tốt sao?” Giang Sơn Hải hỏi.  

 

 

Văn phu nhân đứng ra phản đối Giang Sơn Hải, đã khiến cho mọi người xôn xao, sau khi Văn Dung Phu chết, nhà họ Văn đã ngày càng lun bại, bây giờ lại đứng ra đối nghịch với Giang Sơn Hải, không phải là đang tự tìm đường chết sao?  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.