Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 498



Chương 498

Hắn vừa mới dựa vào Lý Vân Uyển biết được chút mùi vị là một người đàn ông chân chính nên khó tránh khỏi tâm viên ý mã, nhưng lái xe vẫn rất ổn định, không hổ là tài xế già lão luyện.

Vừa tới nhà, hắn đã gấp không chờ nổi kéo Dương Quan Quan từ ghế sau ra, sau đó khiêng trên vai trực tiếp hướng lên lầu.

Sau đó, hắn làm việc mà một người đàn ông nên làm – –

Mang người phụ nữ luôn mồm kêu nóng này trực tiếp ném vào bồn nước tắm thả đầy đá!

Sau khi bị thả vào bồn nước tắm đầy đá thì Dương Quan Quan giật mình một cái, hơi tỉnh thần một chút.

Sau đó, Dương Quan Quan thấy Tề Đẳng Nhàn đang nhìn chăm chú vào chính mình.

Cô ta cúi đầu thì thấy áo sơ mi trắng sau khi ngâm nước lập tức trở nên bán trong suốt, quang cảnh bên trong nửa kín nửa hở mông lung hiện rõ.

Cô ta đỏ mặt vòng tay ôm ngực của mình, lạnh đến mức run lên: “Tề tổng, cảm ơn anh.”

Tề Đẳng Nhàn thấy không còn gì hay để xem nữa thì cười cười, xoay người sang chỗ khác nói: “Việc nhỏ mà thôi, cô bình tĩnh lại trước một chút, tôi ra ngoài trước.”

Dương Quan Quan ở trong lòng thầm mắng một tiếng: “Đồ háo sắc!”

Chờ sau khi Tề Đẳng Nhàn ra khỏi nhà tắm rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ở trong nước lạnh một lúc lâu, khi mà Dương Quan Quan cảm giác được cỗ nhiệt khô nóng trong người dần dần biến mất thì mới ướt đẫm bò từ bồn tắm ra ngoài.

Cũng may trong phòng tắm vẫn còn quần áo hôm qua mặc chưa kịp giặt, không cần phải ướt nhẹp chạy ra ngoài sau đó bị đồ háo sắc ngoài kia rình coi tìm quần áo trong nguy hiểm.

Dương Quan Quan lau khô người, thay quần áo ngày hôm qua vào.

Ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi đồ ăn nóng, hoá ra là trong thời gian mình ngâm nước lạnh thì Tề Đẳng Nhàn lại ở trong nhà bếp tiện tay xào mấy món.

“Vì giúp cô thoát khỏi cảnh nguy hiểm mà cơm tôi cũng chưa được ăn.” Tề Đẳng Nhàn ngòi ở trước bàn cơm nhàn nhạt nói.

“Ách….Ngại quá, hôm nay đều là do tôi không nghe theo lời khuyên của anh.”

“Tôi thật sự không nghĩ tới Tôn Học Văn sẽ là người như vậy….”

“Hơn nữa anh ta vì tôi mà nhượng bộ hạ vốn gốc, tiêu năm trăm vạn cho tôi nữa.”

Dương Quan Quan xấu hổ nói, ngồi xuống đối diện với Tề Đẳng Nhàn, phát hiện cái tên này vẫn còn chưa chuẩn bị bát đũa cho mình thì cảm thấy đối phương cũng quá không có phong độ thân sĩ một chút.

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, hỏi: “Cô vẫn còn cảm thấy là Tôn Học Văn cho cô năm trăm vạn đó sao?”

Dương Quan Quan ngẩn người nói: “Anh ta vừa rồi đã thừa nhận rồi, còn nói là chỉ cần có thể hoàn thành tốt việc thay cho Dương Phỉ Phỉ thì vất cho tôi thêm năm trăm vạn cũng chẳng sao cả.”

Tề Đẳng Nhàn lười phải giải thích, không tin thì thôi, cũng đỡ phải sinh ra hiểu lầm gì đó.

Hiện tại xem như hắn đã ý thức được mấy chữ “Ngực to não như quả nho” là chuyện gì, đây còn không phải là ví dụ điển hình sao?

“Tôi nói cho cô hay này….” Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái.

Dương Quan Quan theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh lại, sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng chăm chú nghe giáo huấn.

Có lẽ nguyên nhân là vì động tác quá mức mạnh mẽ nên làm cho cúc của chiếc áo sơ mi vốn có chút không kham nổi nữa banh một cái, phốc một tiếng trực tiếp đứt rơi từ trên áo sơ mi xuống.

“Bang!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.