Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 387



“Ngoan ngoãn xin lỗi cậu ấy một tiếng, chuyện này cũng không phải không thể giải quyết.”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Xin lỗi thằng cha đấy? Nói đùa gì vậy!”

“Nó lái xe suýt nữa đâm trúng Lý tổng, đã thế còn thái độ kiêu ngạo, tôi dựa vào đâu phải xin lỗi?”

“Với cả, người phía chính phủ thì làm sao? Có quyền là muốn làm gì thì làm à?”

Dương Quan Quan nghe vậy liền ngẩn người, không ngờ chuyện này còn liên quan đến Lý Vân Uyển, cô ta ngạc nhiên liếc Lý Vân Uyển một cái… Tề Đẳng Nhàn vì cô ta mà đập xe chuyên dụng của chủ tịch tỉnh, còn tát con trai ông ta?

“Hửm?”

“Ngại quá đi, chuyện này do tôi phụ trách.”

“Bây giờ tôi trả lời câu hỏi của anh, có quyền đúng là có thể muốn làm gì thì làm.”

Lúc này cục trưởng Cao nở một nụ cười đắc ý, vẻ mặt khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Mọi người đều không nói gì, quả thật, đắc tội người như vậy, người ta mời lãnh đạo cơ quan liên quan đến gây khó dễ, Tề Đẳng Nhàn còn có cách nào?

Nói miệng thì cũng có khí phách đấy, nhưng không mở cửa làm ăn được, thì người chịu thiệt vẫn là chính bản thân mà thôi!

Chẳng lẽ, Tư Bản Thiên Lại vừa mới thành lập không lâu, đã vì Tề Đẳng Nhàn mà đóng cửa?

“Tôi thấy, Tề Tổng gây ra họa lớn rồi, ít nhất phải Hướng tổng hoặc chủ tịch thần bí ra mặt mới có thể giải quyết vấn đề…”

“Cũng không biết Dương thiếu gia định xử lý chuyện này như thế nào, tính khí Tề tổng cứng rắn như thế, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn!”

“Người ta dùng địa vị đấu đá, chúng ta quả thật không có cách nào…”

“Để tôi gọi cho Hướng tổng, xem cô ấy nói thế nào?”

Bên phía Tư Bản Thiên Lại, mọi người đều đã hoảng loạn, ai nấy thì thầm to nhỏ, thậm chí có người nghĩ không phải nên rời khỏi công ty sớm một chút, miễn cho rước họa vào người.

Tề Đẳng Nhàn không có bất cứ phản ứng nào, vẻ mặt lạnh tanh nhìn cục trưởng Cao.

Cục trưởng Cao vẫy vẫy tay, nói: “Đem theo tất cả giấy tờ có liên quan, sau đó dán niêm phong, người phụ trách đi theo chúng tôi một chuyến, tiếp nhận điều tra!”

Người dưới trướng ông ta lập tức tiến lên, bắt đầu xua đuổi nhân viên trong công ty ra ngoài.

Tề Đẳng Nhàn đứng yên ở sảnh cửa công ty, bình tĩnh nói: “Tờ giấy niêm phong này mà dán lên, e rằng cái chức này của cũng không ngổi nổi nữa rồi.”

Cục trưởng Cao lập tức ngẩn người ra, sau đó bật cười ha hả, hỏi: “Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, anh nói to lên?”

Mọi người xung quanh cũng bật cười thành tiếng, dường như nghe thấy một câu chuyện cô vô cùng buồn cười.

“Ngồi không nổi? Thằng ranh này nghĩ mình là ai vậy, con riêng của chủ tịch nước à?”

“Đúng đấy, đắc tội con trai chủ tịch tỉnh, còn dám kiêu ngạo như thế?Có nhầm không vậy?

“Anh biết rồi đấy, đây là Đông Hải, anh đắc tội con trai chủ tịch tỉnh, không ai cứu nổi anh!”

“Đừng nói là làm ăn ở Đông Hải, sau này muốn lăn lộn ở Đông Hải, cũng không phải là chuyện dễ dàng!”

Đám nhân viên Tư Bản Thiên Lại cũng đều cười khổ, lần trước Tề Đẳng Nhàn xử lý được Cao Cường, nhưng Cao Cường và Dương Văn Khải là người cùng một đẳng cấp sao?”

Một người chỉ là con trai của cục trưởng cục cảnh sát, một người lại là con trai của chủ tịch tỉnh Đông Hải đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.