Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 168



Chương 168

“Họ Tề kia không coi ai ra gì, ngay cả thần bài cũng không để ở trong mắt sao? Ha hả, đợi chốc nữa thần bài sẽ dạy cho hắn biết thế nào là làm người.”

Hướng Đông Tinh cũng bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm tức giận chết khiếp, sắc mặt cô ta trầm xuống nhưng vẫn không nói gì.

Kiều Thu Mộng lẩm bẩm nói: “”Xong rồi xong rồi! Thần bài một khi đã ra tay thì Tề Đẳng Nhàn còn cơ hội thắng sao?”

“Những cổ phần đó của Hướng tổng đều sẽ bị hắn đánh thua mất, liệu Hướng tổng sẽ bỏ qua cho hắn sao?”

“Liệu có khả năng liên luỵ tới tập đoàn Kiều thị của chúng ta hay không….”

“Vân Uyển, không bằng chúng ta tới khuyên hắn đi, đừng đánh cược với Diệp Kế Hùng nữa!”

Lý Vân Uyển lại cười khổ nói: “Tính tình của hắn xấu như vậy thì cậu nói kiểu gì được. Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ chính là cầu nguyện cho nữ thần may mắn đứng ở phía hắn mà thôi!”

Tuy rằng Lý Vân Uyển biết Tề Đẳng Nhàn có bản lĩnh nhưng cũng không cho rằng kỹ năng đánh cược của hắn có thể áp chế được vị Diệp Kế Hùng đã thành danh từ thời thiếu niên này.

Trận này có thể nói là không có cơ hội để thắng.

“Đông Tinh, nếu hiện tại cô nhận thua thì tôi có thể nể tình giao tình giữa chúng ta mà nương tay một chút.” Vương Hổ hơi mỉm cười nói.

“Nhận thua? Trong từ điển của tôi chưa bao giờ xuất hiện hai chữ này cả.” Hướng Đông Tinh nhàn nhạt đáp trả một câu.

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói: “Còn đánh nữa hay không đây, tôi đã chán lắm rồi mà mấy người cứ dông dài như vậy, có thấy phiền hay không hả?”

Diệp Kế Hùng bình tĩnh nói: “Trước mặt anh hiện giờ chỉ có tám mươi vạn, muốn tôi chơi với anh thế nào đây?”

“Anh không phải đối thủ của tôi, nên tôi muốn một ván phân thắng bại luôn.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Lời này vừa ra khiến Diệp Kế Hùng ngây ngẩn cả người.

Người ở xung quanh cũng ngây ngốc theo.

Mọi người đều dùng ánh mắt nhìn tên ngốc để nhìn Tề Đẳng Nhàn, này! Tỉnh lại đi! Đó là thần bài danh tiếng lẫy lừng Diệp Kế Hùng đấy, là truyền nhân của thế gia đánh cược Diệp gia đấy!

“Con chip của anh không đủ.” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.

‘Luôn có biện pháp khác.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói: “Diệp tiên sinh đã tung hoành ở sòng bạc nhiều năm như vậy rồi, anh cảm thấy trong tình huống này thì nên làm sao bây giờ?”

“Rất đơn giản….Dùng mạng anh ra thế đại khái cũng đủ rồi.” Diệp Kế Hùng nói.

“Cái tên ngốc này vậy mà dám nói Diệp tiên sinh không phải đối thủ của hắn? Hắn cho rằng hắn là ai vậy chứ?”

“Sợ rằng là muốn ăn trộm gà cố ý hù dọa Diệp tiên sinh nên mới thốt ra những lời ngu xuẩn như vậy, nhưng Diệp tiên sinh là ai? Anh ta chưa từng gặp phải sóng to gió lớn chắc?”

“Sao nào, Diệp tiên sinh nói muốn dùng mạng anh ra cược, sao anh không nói gì? Sợ sao? Choáng váng rồi?”

Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu, nói: “Nếu anh đã tới thay tôi thì đặt cược này cũng do anh làm chủ luôn. Cái gì nên gánh thì tôi sẽ gánh.”

Ở trong mắt mọi người thì Hướng Đông Tinh đây là bất chấp tất cả, cô ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể tin vào tên nhãi Tề Đẳng Nhàn một mồm chỉ biết nói khoác này mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.