Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 122



Chương 122

Kiều Thu Mộng lúc này cũng vô cùng tức giận, trực tiếp coi như không nghe thấy gì.

Đều là người một nhà, dựa vào đâu người nào cũng chỉ bắt nạt mình?

Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, nói “Vậy tôi xé thật đấy nhá, đến lúc đấy các người đến tìm Lâm Vãn Thu mà giải thích.”

Nói xong câu này, hắn thật sự định xé tờ chi phiếu ba chục triệu tệ.

“Đừng đừng đừng, cháu rể, có gì từ từ nói.” Kiều lão gia thay đổi sắc mặt, cười hiền lành nói, giọng điệu vô cùng ôn hòa.

“Hả, lão gia, ông nói phải làm sao, có người muốn ăn quỵt, tôi giữ lại cũng không có ích gì!” Tề Đằng Nhàn tỏ ra khó xử nói.

Kiều lão gia giận mà không thể nói ra, nhưng vẫn cười nói “Ai dám ăn quỵt? Vừa rồi mọi người đều nghe rõ ràng, không ai dám ăn quỵt ở trước mặt ta!”

Kiều Thanh Vũ vội vàng nói “Ông nội!”

“Câm mồm!” Kiều lão gia quát mắng nói “Làm sai thì phải chịu, nhận cược thì phải chấp nhận thất bại. Kiều Thanh Vũ, lập tức thực hiện lời hứa hẹn của cháu đi!”

Kiều Thanh Vũ bị Kiều lão gia quát liền tỏ ra vô cùng tủi thân, cả mặt đều đỏ bừng lên.

Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tờ chi phiếu trên tay, ý nói Kiều Thanh Vũ mau lên.

“Bộp!”

Trước mặt mọi người, Kiều Thanh Vũ chỉ đành quỳ trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Trong lòng cô ta nghẹn một cục tức, bản thân, vậy mà lại phải quỳ xuống trước mặt một người đàn ông trước giờ bản thân đều vô cùng khinh thường!

“Bố……” Kiều Thanh Vũ nghiến răng nói, nói ra một chữ này ra khỏi kẽ răng.

Kiều Quốc Đống đang ngồi trên ghế cũng giận đến mức hai mắt đỏ bừng, nhưng không còn cách nào khác, dù sao cũng là Kiều Thanh Vũ tự bắt đầu câu chuyện.

Kiều Thu Mộng quay đầu lại, nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt trách móc, mặc dù cô ta cũng cảm thấy như vậy rất đã, nhưng cảm thấy cũng hơi quá đáng.

Tề Đẳng Nhàn cười xùy một tiếng, nói “Được rồi, con gái ngoan đứng lên đi.”

Nói xong câu này, anh liền ném chi phiếu cà hợp đồng cho Kiều lão gia, nói “Kiều lão gia, Kiều Thu Mộng không phải là nên tiếp tục chức chủ tịch sao?”

“Ừm……” Kiều lão gia im lặng gật đầu.

Trái tim Kiều Thu Mộng lúc này mới thả lỏng, quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn mỉm cười.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô ta cười với Tề Đẳng Nhàn.

Kiều Thanh Vũ đứng lên lập tức hổn hển lớn giọng nói “Vừa nãy Kiều Thu Mộng cũng hứa hẹn sẽ lấy được hạng mục của tập đoàn Hướng thị!”

“Ông nội, cháu thấy có thể dùng chuyện này để khảo sát cô ta.”

Nếu như thực sự có thể làm được, vậy thì tiếp tục làm chức chủ tịch, mọi người có ý kiến gì không.”

“Nếu như cô ta không làm được, vậy thì để cô ta nhanh chóng từ chức nhường chỗ cho người tài!”

“Không sai, vừa nãy Kiều Thu Mộng tự nói, cô ấy có thể giành được hạng mục của tập đoàn Hướng thị.

Có người lên tiếng nhắc nhở Kiều lão gia.

Trong lòng Kiều Thu Mộng không khỏi khẩn trương, đây rõ ràng là lời Tề Đẳng Nhàn nói, cô ta chưa từng nói như vậy.

Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng vẻ thấp thỏm bồn chồn của Kiều Thu Mộng, liền bình tĩnh nói “Cô không cần phải lo lắng, chắc chắn có thể lấy được hạng mục này, lấy cái này để củng cố địa vị của cô ở tập đoàn là được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.