Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 130



Chương 130

“Hắn cho rằng hắn là ai, con trai chủ tịch nước hay gì? Đánh chúng ta còn muốn chúng ta đền tiền!”

“Mẹ nó, quá kiêu ngạo rồi, Vương tổng, nhất định không được tha cho hắn, chúng ta báo cảnh sát đi, đi theo trình tự của pháp luật!”

Người của tập đoàn Hổ Môn tức giận nhao nhao kêu gào, cảm thấy Tề Đằng Nhàn quá mức kiêu ngạo, không lấy hắn ra làm tấm gương, về sau còn ai để tập đoàn Hổ Môn vào trong mắt?!

Ánh mắt Vương tổng không khỏi lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh, thái độ của anh tốt nhất nghiêm chỉnh lại đi! Tôi đồng ý cho anh giải quyết chuyện này trong âm thầm, là đã cho anh mặt mũi rồi.”

Hướng Đông Thanh lập tức phủi sạch quan hệ nói: “Vương tổng muốn làm thế nào thì làm, đây là ân oán cá nhân, không cần phải nể mặt tôi.”

Tề Đẳng Nhàn nâng tay, nói với Vương Hổ: “Mời bắt đầu màn biểu diễn của anh!”

Lý Vân Uyển đứng một bên nhìn bộ dạng của hắn ta, không nhịn được có chút muốn cười, nhưng trong trường hợp này, thật sự không thích hợp bật cười, chỉ đành cắn chặt môi, nhẹ nhàng dẫm chân hắn ta một cái.

Tề Đẳng Nhàn bị Lý Vân Uyển dẫm vào chân, không khỏi có chút không thoải mái, nhíu mày dẫm lại.

Lý Vân Uyển không ngờ hắn ta lại không có phong độ như vậy, bị giẫm đến mức mu bàn chân đau đớn, tức giận duỗi tay nhéo eo của hắn ta.

Tề Đằng Nhàn là người không ăn thiệt, trong cơn tức giận cũng trở tay nhéo Lý Vân Uyển.

Nhìn bộ dạng hai người, như đang không để Vương Hổ vào trong mắt, tán tỉnh ve vãn như chốn không người, khiến Hướng Đông Thanh có chút buồn cười.

Vương Hổ lại hoàn toàn tức giận, hắn không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại làm bừa như thế, đến lúc này rồi, còn dám tán tỉnh ve vãn phụ nữ trước mặt mình, mà không phải là lo nghĩ cho tình cảnh của bản thân!

“Được được được, nếu anh đã làm bừa như thế, vậy thi chúng tôi làm theo trình tự của pháp luật là được rồi!”

“Để tôi xem, cậu đánh nhau giỏi như thế, có đánh thắng nổi súng của đặc vụ hay không!”

Vương Hổ nói dứt lời, liền lôi điện thoại của mình ra, gọi một số điện thoại trầm giọng nói: “Cục trưởng Triệu, nhà hàng Thiên Duyên, làm phiền gọi đội đến đây, ở đây có người hành hung nhân viên tập đoàn Hổ Môn chúng tôi, tôi khẩn cầu ông dẫn đội đến truy bắt tên này!”

Người đứng đầu cục cảnh sát thành phố Trung Hải, cục trưởng Triệu Thiên Lộc vừa nghe Vương Hổ nói dứt lời, lập tức nói: “Gan to lắm, lại dám đánh người của tập đoàn Hổ Môn? Bây giờ tôi lập tức dẫn đội qua đó!”

Nói dứt lời, Triệu Thiên Lộc ngắt điện thoại, lập tức gọi đặc vụ đang làm việc trong cục, dẫn đủ bốn xe qua đó, mười mấy người phi thẳng đến nhà hàng Thiên Duyên.

“Đừng ầm ĩ nữa, Vương Hổ báo cảnh sát rồi!” Lý Vân Uyển nói nhỏ.

“Báo cảnh sát thì làm sao? Cục cảnh sát là nhà hẳn mở chắc? Cục cảnh sát làm việc cũng phải công bằng.” Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói.

Từ Tiểu Ngọc nghe hắn nói liền cười lạnh, nói: “Công bằng? Anh chỉ là một nhân vật nhỏ không quyền không thế, thì có công bằng gì?”

“Tập đoàn Hổ Môn chúng tôi chính là lẽ phải, anh đã dám đánh người của chúng tôi, mặc kệ là vì lý do gì, là đúng hay là sai, người phạm pháp đều là anh!”

“Động vào tập đoàn Hổ Môn chúng tôi, còn muốn công bằng? Chuyện cười!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi luôn tin sự tồn tại của công bằng, nếu không, tôi cũng không làm cảnh ngục nhiều năm như thế.”

Vương Hổ nheo mắt lại, không ngừng cười lạnh, hơi lắc đầu, nói: “Công bằng chính là anh đã đánh người, sau đó phải bị đặc vụ cục cảnh sát bắt đi, cuối cùng nhận sự trừng phạt của pháp luật! Hiểu rồi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.