Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 954



Chương 954

Tề Đẳng Nhàn nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Thời điểm đó, Hoàng đại tiên sinh không tín nhiệm tôi, vậy cũng bình thường, không có gì đáng trách. Cho dù cô đi khuyên bảo, đoán chừng cũng không có tác dụng.

Hoàng Tình Ca chỉ có thể cố gắng thuyết phục nói: “Anh xem, có thể để bác cả tôi đầu tư vào không? Bác ấy đã cố gắng gom góp thế chấp tài sản, có thể góp vốn khoảng một tỷ.”

Giá trị là giá trị, tiền mặt là tiền mặt.

Có một số ông chủ lớn giá trị tài sản lên đến hàng trăm tỷ, nhưng tiền mặt trong tay có lẽ cũng chỉ khoảng vài triệu thì không có gì lạ.

Hoàng Văn Đào ném nhiều tiền như vậy vào liên minh kinh tế Từ Thị mà không làm gì, còn có thể gom góp được mười tỷ đoán chừng cũng là liều cái mạng già, nói không chừng là dùng cả mối quan hệ của em trai mình Hoàng Văn Lãng từ ngân hàng nào đó gom góp được một chút…

Lúc nói lời này, sắc mặt Hoàng Tình Ca đỏ bừng, hiển nhiên cũng cảm thấy xấu hổ.

Cách làm như vậy, đồng nghĩa với việc nhặt tiền tại cửa vào.(ý nói đây không phải một cuộc giao dịch 1:1, mà giống như một cơ hội kiếm lời nhanh chóng)

Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Tình Ca, trầm mặc im lặng.

“Không được thì thôi, thỏa thuận không thành thì vẫn hết lòng quan tâm giúp đỡ nhé, chúng ta vẫn là bạn tốt!” Hoàng Tình Ca cười nói.

“Thỏa thuận thành công thì không phải là bạn tốt sao?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười hỏi ngược lại một câu.

“”Nếu thành công, chúng ta có thể thử làm người yêu của nhau a!” Hoàng Tình Ca đá đá nhẹ đôi chân dài của mình , chiếc quần thể thao hơi bó sát, tôn lên đôi chân thon dài mượt mà trắng trẻo xinh đẹp.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, nói: “Thực tế như vậy a!”

Hoàng Tình Ca nói: “Có cái gì thực tế, anh có thực lực có năng lực, anh làm bạn trai của tôi cũng không thiệt thòi, cha tôi với bác cả tôi cũng chắc chắn giơ hai tay tán thành.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi được rồi, biết thành ý của cô rồi.”

“Chuyện người yêu coi như xong đi, tôi giữ thể diện cho cô, cô cũng đã ra mặt nhờ vả tôi, tôi cũng ngại từ chối.”

“Nhưng mà, tôi cũng có một điều kiện.”

Hoàng Tình Ca nói: “ Anh nói thử xem!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông ta có thể đầu tư tiền vào, nhưng mà không thể thu hồi tiền ngay sau khi kết thúc thương chiến, nhất định phải có thời hạn, ngắn nhất lấy năm năm kỳ hạn như thế nào?”

Hoàng Tình Ca lập tức nhảy dựng lên, nói muốn tham khảo ý kiến của Hoàng Văn Đào, vội vàng cầm điện thoại di động sang một bên gọi điện thoại.

Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới.

Hắn là bạn của Hoàng Tình Ca, Tề Đẳng Nhàn vốn chuẩn bị chào hỏi.

Nào nghĩ đến đối phương trầm mặt xuống lạnh lùng nói : “Cách Hoàng Tình Ca xa một chút, cô gái như cô ấy , không phải ngươi loại rác rưởi như mày có thể vọng tưởng đâu!”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, sau đó giơ tay nói với Hoàng Tình Ca: “Này này này, Hoàng Tình Ca, chúng ta vẫn cứ là người yêu nhau đi!”

Hoàng Tình Ca đang gọi điện thoại, nghe nói như thế, cho rằng hắn chỉ là đang nói đùa, quay đầu lại mĩm cười lịch sự với Tề Đẳng Nhàn.

“Con mẹ nó…” Người đàn ông kia giận tím mặt, hận không thể đá một chân vào mặt của Tề Đẳng Nhàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.