Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 320



Chương 320

“Một trăm nghìn này anh cầm về đi, sau đó đứng yên ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đâm chết anh.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm khom lưng nhặt tờ chi phiếu lên, nói với Dương Văn Khải.

Sau khi Dương Văn Khải nghe được lời này thì vô cùng sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nói: “Tiểu tạp chủng, cậu nói cái gì?”

Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại: “Nghe không hiểu tiếng người à?”

“Cậu Dương, người này thật kiêu ngạo, vậy mà lại dám nói chuyện với anh như vậy?”

“Không ngờ ở tỉnh Đông Hải lại vẫn còn có người dám gây chuyện với cậu Dương như này!”

Dương Văn Khải bị Tề Đẳng Nhàn mắng ngay trước mặt hai minh tinh nhỏ mà bản thân dẫn đến, mất hết cả mặt mũi.

“Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ biển số xe của ông đây!” Dương Văn Khải lạnh giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn nhìn qua, thấy toàn là số không, cuối cùng là một số một.

Người có thể sử dụng biển số xe loại này phần lớn đều có bối cảnh trong chính phủ, hơn nữa còn thuộc loại bối cảnh nhất định không nhỏ!

Lý Vân Uyển không khỏi sửng sốt, biển số xe này hình như chuyên dành cho các sếp ở tỉnh…

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Dáng vẻ hình như rất lợi hại!”

“Người này có phải là cái đồ quê mùa hay không, nhìn không hiểu biển số xe của cậu Dương à? Ha ha…” Một minh tinh nhỏ nhịn không được nhếch miệng cười trộm, vẻ mặt chế nhạo.

“Chắc là tên nhà quê chưa từng thấy qua việc đời, cậu Dương, mặc kệ hắn đi, chúng ta đi vào ăn cơm.” Một minh tinh nhỏ khác cũng lắc đầu, châm chọc nói.

Lý Vân Uyển kéo kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng nói: “Đây là biển số xe chuyên dụng của người trên tỉnh, hơn nữa còn là cái kiểu đứng đầu ấy, chúng ta đừng đụng chạm vào, dù sao cũng không có bị thương.”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói: “Không phải vấn đề bị thương hay không bị thương, mà là vấn đề hắn đã làm sai, nên xin lỗi. Hơn nữa, cô cũng bị sợ hãi, tôi rất khó chịu!”

Dương Văn Khải cười nhạo một tiếng, nói: “Bạn gái cậu nói không sai, cậu không thể chọc vào tôi.”

“Xem ra, bạn gái của cậu tinh mắt hơn cái đồ ngu nhà cậu nhiều!”

“Bây giờ, nâng chi phiếu của tôi rồi quỳ xuống, mang ơn đội nghĩa tao, tôi có thể coi như cậu chưa từng nói những lời này.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi ngẩn người, con mẹ nó, đám kia hung thần ác sát đang bị giam trong ngục cũng không ngang tàng bằng cái tên này đâu?

“Đừng nói chiếc xe của tôi chỉ suýt chút nữa đụng vào các người, dù cho là đâm chết các người cũng là vì các người xứng đáng!”

“A…… Không đúng, phải nói là phần mộ tổ tiên của các người bốc lên khói xanh.”

“Bởi vì, có thể bị xe của tôi đâm chết, quả thực chính là vinh hạnh của các người!”

Dương Văn Khải nhàn nhạt mà nói, cứ như đang trình bày một chân lý từ cổ chí kim chưa hề thay đổi, Tề Đẳng Nhàn nghe được lại sửng sốt một chút.

Lý Vân Uyển rất tức giận, sao lại có người bá đạo như vậy? Nhưng mà bối cảnh của đối phương chỉ sợ là không nhỏ, cô ta cũng không muốn trêu chọc vào, kéo Tề Đẳng Nhàn, muốn hắn nhân nhượng cho xong chuyện.

“Đúng vậy, cũng may các người trốn nhanh! Nếu không chiếc xe này mà có vết xước nào, bán cả hai người cũng không đền nổi.”

“Hừ, nếu các ngươi đụng hỏng xe của cậu Dương, hôm nay chắc chắn không tha cho các người!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.