Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 1121: Kế tiếp, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”



 

 Anh ta bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, thét dài: “Tôi hy vọng công lý có thể cuồn cuộn như nước, chính nghĩa có thể dâng trào như sông! !!! Tôi Lục Chiến Long, tuyệt đối không thẹn với anh em!”  

 

Triệu Đồ Long ở ngoài phòng thẩm vấn vừa thấy, lập tức kêu lên: “Không ổn rồi, anh ta muốn tự sát!”  

 

Triệu Huyền Hoàng cả kinh, cuống quít duỗi tay ấn chốt mở xiềng xích.  

  Advertisement

Dòng điện chạy dọc toàn thân Lục Chiến Long, nhưng anh ta ngồi ngay ngắn bất động, tựa như Quan Công, hung hăng cắn chặt khớp hàm, khí huyết trong cơ thể quá tải, chạy hết công suất!  

 

Vì nhịn xuống cảm giác đau đớn, khớp hàm anh ta thậm chí đều bị cắn nát, từng dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuôi ra.  

 

Triệu Đồ Long vừa định vọt vào đánh gục Lục Chiến Long, cửa vừa mở ra, lại thấy Lục Chiến Long trừng to hai mắt, có máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra, ngay sau đó là mũi, hai bên tai.  

  Advertisement

“Đúng là một con người rắn rỏi bất khuất.” Triệu Đồ Long nhìn thấy nhịn không được mà thở dài một tiếng, sâu trong nội tâm, cũng cảm động trước con người của Lục Chiến Long.  

 

Triệu Đồ Long quay đầu nói với Triệu Huyền Hoàng : “Tiên sinh, Lục Chiến Long đã tự căng đứt tâm mạch mà chết.”  

 

Trong lòng Triệu Huyền Hoàng lộp bộp một cái, đầu đau nhức như cái thùng phi bị đánh vào, Lục Chiến Long chết ở chỗ này, với ông ta mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.  

 

Triệu Huyền Hoàng trầm mặc mà nhìn Lục Chiến Long, xác chết của anh ta vẫn ngồi ngay ngắn ở ghế trên, hai mắt phẫn nộ trợn lên, tựa như một con King Kong bất khả xâm phạm.  

 

Cho dù bị khí huyết căng đứt tâm mạch, đau đến tận xương cốt, dòng điện giật anh ta như muốn ngất đi, nhưng anh ta vẫn ngồi trên ghế như cũ, cho đến khi chết, sống lưng anh ta vẫn thẳng tắp.  

 

Anh ta cứ như vậy dùng đôi mắt mang theo dòng huyết lệ gắt gao trừng mắt nhìn về phía trước, nhìn hai người Triệu Huyền Hoàng và Triệu Đồ Long.  

 

“Tôi biết rồi, cậu không muốn hổ thẹn với người.”  

 

“Tôi sẽ không làm khó dễ em gái cậu, an tâm mà nhắm mắt đi.”  

 

Triệu Huyền Hoàng nhìn thấy thế này, cũng cảm thấy chấn động, sau một lúc lâu, chậm rãi thở dài một tiếng, nói.  

 

Hai mắt mang theo tia máu của Lục Chiến Long lúc này mới chậm rãi nhắm lại, nhưng cơ thể anh ta ngồi trên ghế vẫn thẳng tắp như cũ.  

 

Đúng như theo lời anh ta nói, cuộc đời anh ta đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối không khom lưng, ngay thẳng đến chết, dù thế nào cũng phái bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.  

 

Triệu Đồ Long tháo mũ của mình xuống, trong lòng âm thầm khâm phục đối với Lục Chiến Long, hắn ta quay đầu nhìn về phía Triệu Huyền Hoàng, hỏi: “Kế tiếp, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”  

 

“Nếu như kế hoạch thất bại, vậy thì phải làm từng bước, nên đánh thì phải đánh, lợi ích nên tranh thì phải tranh.” Triệu Huyền Hoàng nhàn nhạt nói.  

“Cứ nói là Lục Chiến Long tự cảm thấy hổ thẹn với thiên hạ, sợ tội tự sát.”  

 

 

Triệu Đồ Long không nhịn được mà thầm nghĩ: “Nếu như khi mình gặp nạn, cũng không biết có thể có một người bạn nào vì mình mà chiến thắng giống như Sở Vô Đạo hay không? Có thể có một người anh em giống như Lục Chiến Long, thà chết chứ không chịu khuất phục hay không?”  

 

 

Người luôn quái gở như hắn ta, vào ngay lúc này, cũng nhịn không được có chút hâm mộ Tề Đẳng Nhân.  

 

 

Sau khi tin tức Lục Chiến Long trong phòng thẩm vấn truyền ra, trực tiếp khiến cho sóng gió động trời!  

 

 

Đặc biệt là nhóm cấp dưới của Lục Chiến Long, trực tiếp nổ tung chảo, một đám sôi nổi đi về phía trung tâm, muốn chất vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ tin tưởng Lục Chiến Long không phải loại người ăn hối lộ, làm trái pháp luật, càng là người sẽ không dễ dàng tự sát!  

 

 

Chẳng qua, mới đi được nửa đường, bọn họ đã bị người cản lại, sau đó toàn thể đều bị giam.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.