Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 931



Chương 931

“Mẹ nó, cậu còn có mặt mũi hỏi à! Đứng dậy luyện tập đàng hoàng cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn tức giận nói, sau đó đi đến bên cạnh Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan trông thấy cũng sợ tên ma quỷ này đến đánh mình, nơm nớp lo sợ nói: “Có có có…Có chuyện gì vậy?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đáp: “Vừa rồi khi mặt trời lên, tại sao cô lại nghĩ đến việc hô hấp bằng cách đó?”

“À… Khi mặt trời mọc tôi thấy rất thoải mái, lòng dạ mở rộng, nên tự nhiên thở ra một hơi như thế.” Dương Quan Quan vội vàng trả lời.

“Như vậy à… Sau này khi đứng tấn nhớ hô hấp bằng cách này.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm mặt, gật đầu nói.

Sau buổi sáng này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Dương Quan Quan là một nhân tài chân chính, điều này cũng hoàn toàn thay đổi tâm lý giảng dạy của hắn.

Hắn muốn dùng phương thức nghiêm khắc hơn để huấn luyện Dương Quan Quan, bồi dưỡng cô ta thành một bậc thầy của thế hệ.

Sau khi bài huấn luyện buổi sáng chấm dứt, Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan đến cửa biệt thự chờ mình, hắn vào phòng lục lọi một lát, lấy ra một quyển sổ ghi chép, đưa cho Dương Quan Quan.

“Đây là cái gì?” Dương Quan Quan ngạc nhiên.

“Trở về đọc kỹ rồi từ từ suy nghĩ, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi.” Tề Đẳng Nhàn không nói nhiều, sau đó liền đóng cửa trở về.

Dương Quan Quan mở bìa ra xem, trên trang tiêu đề viết bốn chữ lớn —— Thực chiến thuật chân.

Tiếp theo là lời nói đầu:

Từ năm mười hai tuổi tôi đã bắt đầu tập võ, lấy Hình Ý để nhập môn, sau đó tập bát quái, Thái Cực, đến năm hai mươi hai tuổi, tổng cộng đã luyện võ được mười năm, từ nhỏ đến lớn tham gia hơn trăm trận thực chiến. Tôi muốn sử dụng cuốn sách này để ghi lại những trận đánh ấn tượng nhất trong số đó.

Hoàng Sung không biết từ đâu xuất hiện, ghé đầu qua nhìn, kinh ngạc thốt lên: “Mẹ kiếp… Sư phụ thiên vị quá rồi đó, sư muội, quyển sách này cũng sao chép ra cho tôi một bản đi?”

Dương Quan Quan cười như không cười khép quyển sách lại, liếc hắn anh ta một cái: “Còn dám gọi tôi là sư muội?”

Da đầu Hoàng Sung tê dại, liên tục ho khan: “Thì cô đã thành sư nương đâu?”

(*) Sư nương: Vợ của sư phụ

Dương Quan Quan nói: “Hắn không bảo cho anh xem, anh tự đến hỏi đi, nếu hắn gật đầu thì tôi đi sao chép cho anh một bản.”

Dương Quan Quan rất nhanh đã lái xe đến công ty, sau đó thay một bộ quần áo mới, ngồi trước bàn làm việc đọc quyển “Thực chiến thuật chân” này.

“Cái này cũng quá đặc sắc rồi…”

Sau khi Dương Quan Quan đọc mấy trang, chỉ cảm thấy mình đang đọc một quyển tiểu thuyết võ hiệp hiện đại.

Trong sách Tề Đẳng Nhàn tường thuật chi tiết về quyền pháp của đối thủ cùng với sự am hiểu về đấu pháp, sau đó viết ra lúc ấy hắn ứng chiêu như thế nào, đồng thời nghiêm túc giảng giải tâm lý, suy nghĩ cùng với sự biến hóa tiếp theo khi giao chiến.

Sau mấy bài thực chiến, còn có trình bày một vài cảm giác và quan điểm của hắn khi luyện quyền.

“Đây chính là bí tịch võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, mà chỉ có nhân vật chính mới có thể đạt được! Hy vọng một ngày nào đó, mình cũng có thể luyện võ được đến mức này.” Dương Quan Quan nhìn mà thở dài, vẫn còn chưa thỏa mãn.

Đúng lúc này, mặt bàn vang lên mấy tiếng khiến cô ta giật nảy mình, vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Đẳng Nhàn.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.