Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 891



Chương 891

Tề Đẳng Nhàn nói: “Thôi, tôi đã giúp cô nhiều lần rồi, cô cũng phải thật cố gắng. Tôi sẽ dạy võ cho cô, mong là có thể giúp cô to gan hơn một chút.”

Dương Quan Quan nghiêm túc gật đầu rồi hỏi hắn: “Tôi có cần chuẩn bị gì không? Tôi cần mặc trang phục thế nào?”

Nghe câu hỏi ngốc nghếch ấy, Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta bằng ánh mắt coi thường: “Dĩ nhiên là quần áo thể thao chứ còn gì nữa, lẽ nào cô muốn mặc tất da và mang giày cao gót để tập võ? Tôi thì không ngại đâu, bổ mắt lắm, chỉ sợ cô không chịu được.”

Mặt Dương Quan Quan đỏ ửng, cô ta cũng ý thức được rằng câu hỏi của mình có hơi ngốc.

Cô ta phát hiện ra một điều, khi ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn thì dường như cô ta bị trấn áp về mọi mặt, ngay cả trí thông minh cũng không được như lúc thường.

“Tôi nên báo đáp anh thế nào đây…” Dương Quan Quan thở dài ai oán, có cảm giác mình đã nợ Tề Đẳng Nhàn quá nhiều.

“Lấy ngực mà báo đáp đi! Tôi không ngại đâu.” Tề Đẳng Nhàn hào phóng vỗ vỗ ngực mình.

Dương Quan Quan lập tức nổi trận lôi đình, cô ta bực bội ưỡn thẳng lưng, giận dữ nói: “Ngày nào anh cũng già mồm trêu chọc tôi, anh có gan thì sờ thử xem nào!”

Tề Đẳng Nhàn nuốt nước bọt, run rẩy vươn tay.

Thấy hắn thực sự dám nói dám làm, Dương Quan Quan sợ đến mức choáng váng, cơ thể cô ta cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích được.

“Bộp.”

Tay của Tề Đẳng Nhàn chạm vào vị trí phồng lên trên chiếc áo sơ mi.

Sau đó hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

“A a a, tên yêu râu xanh háo sắc, anh cút đi cho tôi!” Dương Quan Quan bỗng nhiên đứng dậy cầm tay Tề Đẳng Nhàn đẩy ra, khiến hắn lảo đảo suýt ngã.

Tề Đẳng Nhàn còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Quan Quan đã dùng chiêu “dời non lấp bể” để đẩy hắn ra ngoài cửa.

Sau năm hay sáu nhịp đẩy, Tề Đẳng Nhàn bị Dương Quan Quan đẩy ra khỏi nhà.

“Ê ê ê, cô đừng giận, chính cô bảo tôi sờ còn gì… Nếu cô thấy khó chịu thì cho tôi xin lỗi!” Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói.

“Cút cút cút!” Dương Quan Quan mặt đỏ tới mang tai, đóng cửa sầm một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, đúng là phụ nữ, chính miệng cô ta bảo mình sờ mà lúc sờ thật thì lại giận, đúng là khiến người ta không hiểu nổi!

Hắn càng nghĩ càng thấy khổ sở, vẫn còn cách tận hai lớp quần áo mà, sao phải giận dữ thế?

Dương Quan Quan dựa vào cửa mà th ở dốc, mặt đỏ như đít khỉ. Lời nói mà cô ta thốt lên trong lúc thẹn quá hóa giận lại bị coi là thật, hơn nữa đối phương còn háo sắc tới nỗi dám giơ tay ra sờ ngực cô ta…

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa dần, Dương Quan Quan lại thấy có đôi phần mất mát tiếc nuối.

Tề Đẳng Nhàn rất tốt, thực sự rất tốt, thậm chí cô ta có thể khẳng định rằng mình rất thích hắn, có điều lý trí nói cho cô ta biết, cô ta không thể để lộ thứ tình cảm ấy được. Cứ như lúc trước, giữ một khoảng cách nhất định là được rồi.

Tiếng bước chân dần biến mất, tâm trạng của Dương Quan Quan cũng thoáng bình tĩnh trở lại. Cô ta nhìn xuyên qua mắt mèo, xung quanh tối om om.

“Anh ta sẽ không tức giận đấy chứ?” Dương Quan Quan không nhịn được mà nghĩ.

Vì vậy cô ta mở cửa.

Sau đó cô ta hối hận ngay lập tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.