Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 853



CHƯƠNG 853

Châu Mỹ Ngọc bị Vương Nhất chọc tức không nói được câu gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt hung ác.

“Được rồi, mau động thủ đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.”

Vương Nhất mặt mày bình tĩnh nói: “Tôi có thể nói rõ ràng với bà tại đây, tôi và Khinh Hồng sẽ không ly hôn, chúng tôi sẽ sinh bé thứ hai, sống cuộc sống hạnh phúc của một nhà bốn người, còn bà sẽ có hậu quả gì, trong lòng bà tự rõ.”

“Có điều, bà có thể yên tâm, đợi sau khi bà chết, tôi sẽ đem hài cốt của bà trả lại nhà họ Châu, nói bà uy hiếp tôi không được, ngược lại lôi mạng của mình vào, bà nói xem, Châu Chí Kiên liệu có tức quá ói máu mà ngất đi không?”

“Vương Nhất, cậu im mồm cho tôi…”

Châu Mỹ Ngọc tức tới run người, lời nói cũng nói không rành mạch, hận không thể một hơi nuốt chửng Vương Nhất.

Bà ta bắt đầu nghi ngờ chính mình, tại sao lại nghĩ ra cách ngu xuẩn như này, xung đột với ai cũng không thể lấy mạng của mình ra cược!

Bà ta sao có thể thật sự giết bà ta, chỉ là ép Lý Khinh Hồng thỏa hiệp, bây giờ Vương Nhất kêu bà ta động thủ, ngược lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Nhất, đủ rồi, đừng nói nữa.”

Lý Thiên Dương đứng ở một bên, sợ hãi mà khuyên, loại tình huống này đã kích thích Châu Mỹ Ngọc như vậy, nếu bà ta thật sự nghĩ không thông, tự sát thì phải làm sao?

Vương Nhất lại giống như không nghe thấy, tiếp tục lạnh nhạt nói: “Muốn chơi thì chơi thật một chút, dùng kéo tự sát, rất không khoa học.”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững người.

Chỉ thấy Vương Nhất có mang vẻ mặt mỉa mai: “Bà có thể từ nóc của tòa nhà Quốc Tế nhảy xuống, nhất định sẽ thu hút chú ý của rất nhiều người, chỉ có điều thi thể không còn, đầu chắc nát bấy.”

Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho rùng mình.

Vương Nhất tiếp tục nói: “Cũng có thể dùng dây thừng thắt cổ, bà sẽ thật sự cảm nhận được cảm giác nghẹt thở, con ngươi lòi ra, lưỡi thè ra giống như tử quỷ.”

Thần sắc của Châu Mỹ Ngọc càng thêm sợ hãi, nuốt nước bọt.

“Đương nhiên, nếu bà sợ đau, có thể thử thuốc ở chỗ tôi.”

Vương Nhất mỉm cười lấy ra một viên thuốc màu trắng: “Đây là thuốc độc hóa học trong nước mới nghiên cứu ra, không màu không vị, ăn vào không khác gì ăn kẹo, nhưng nuốt xuống hai phút thì sẽ xuất hiện triệu chứng hô hấp khó khăn, mũi chảy máu, 10 phút sau, tất cả cơ quan trong cơ thể cùng lúc khô quắt, độc tố sẽ khuếch tán tới khắp các nơi trong cơ thể.”

“Mắt, mũi, miệng, tai của bà đều sẽ chảy ra máu đen, chỉ có điều lúc đó bà đã chết rồi, tất cả cảm giác đau đớn đều sẽ không cảm nhận được.”

“Như thế nào? Có muốn thử không?”

Vương Nhất đưa viên thuốc tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc sững sờ nhìn mất ba giây, sau đó bỗng nhiên hét lên một tiếng, đẩy tay của Vương Nhất ra, ngồi phịch xuống dưới đất, bị dọa sợ tới mức hai chân run rẩy.

Vương Nhất mặt mày lạnh lùng đi tới, đưa viên thuốc tới trước mặt của Châu Mỹ Ngọc: “Dùng đi.”

“Không, không cần, tôi không uống…

Châu Mỹ Ngọc rùng mình, thế nào cũng không chịu nhận viên thuốc này.

“Dùng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.