Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 1159



CHƯƠNG 1159

Trên tay Vương Nhất có một huy hiệu thân phận Vương thị Vương tộc Yến Đô, chỉ là bị bọn họ tưởng là hàng giả.

Nhưng bây giờ, Vương thị thật sự đã tới, vậy phải giải thích thế nào?

Giờ phút này, trong lòng mọi người như có sóng lớn ngập trời.

Hạ Lãm nhìn về phía Vương Nhất, vẻ mặt càng thêm kính nể, e sợ. Còn trong mắt Hồ Cương, Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp lại hoàn toàn kinh hãi.

Nhưng Vương Nhất liếc nhìn ông già với sắc mặt vô cảm, không nói gì.

Sau khi ông già nói xong câu đó, cũng không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn mọi người.

Đúng lúc này, vệ sĩ bên cạnh lạnh lùng nói: “Ai nấy đều ra ngoài đi. Chúng tôi có việc muốn nói chuyện với cậu chủ.”

Hạ Lãm không hề do dự vung tay lên, hô đám vệ sĩ phía dưới lui ra. Hồ Cương không dám ở lại nhưng không dám đi, chỉ dẫn đám người chờ ở đại sảnh của khách sạn.

Sau khi Vương thị đến, hai gia tộc lớn đã không đánh nữa. Đừng thấy Vương thị chỉ dẫn theo một người, nhưng một người này tuyệt đối có thể dẫn đến tác dụng uy hiếp.

Vương Nhất cũng muốn dẫn Lý Khinh Hồng ra ngoài theo nhưng Vương Minh gọi lại: “Cậu chủ, xin dừng bước!”

Vương Nhất thản nhiên liếc nhìn ông ta: “Các người nhận nhầm người rồi, tôi không phải là cậu chủ Vương thị gì đó.”

Vương Minh hình như đã sớm đoán được kết cục như vậy, nhưng ông ta không tức giận, chỉ khẽ cười nói: “Cậu đấu giá được huy hiệu thân phận của Vương thị tôi, đương nhiên là người của Vương thị tôi.”

Lời này vừa nói ra, Vương Nhất lập tức im lặng. Sắc mặt Lý Khinh Hồng thoáng thay đổi, nắm thật chặt tay của Vương Nhất.

Cô vốn tưởng Vương Nhất là con cháu Vương thị thật sự. Nhưng từ lời nói của ông quản gia có thể thấy, hình như bọn họ tới chỉ vì Vương Nhất đấu giá được huy hiệu kia.

Vương Nhất cũng mỉm cười: “Tôi đấu giá được huy hiệu thân phận của Vương thị các người thì chính là người của Vương thị các người. Vậy có phải tôi mua cả Vương thị các người thì chính là gia chủ của các người không?”

“Hỗn xược!”

Vệ sĩ phía sau Vương Minh trợn trừng mắt, đang muốn bước tới, Vương Minh đã quát bảo anh ta dừng lại: “Đi xuống, ở đây không tới phiên cậu nói chuyện!”

Ông ta nói xong lại cười ha hả nói với Vương Nhất: “Tôi biết rất rõ, mục đích cậu đấu giá huy hiệu này là để trở thành một thành viên của Vương thị tôi. Điều này cũng là không có gì đáng trách.”

Vương Minh nói đến đây thì cười ngạo nghễ, giọng điệu đầy vẻ cao ngạo: “Trước kia, gia tộc muốn tạo quan hệ với Vương tộc Yến Đô tôi giống như cá diếc qua sông, nhiều tới mức đếm không xuể. Bây giờ chúng tôi tới rồi, cậu cần gì phải giả vờ rụt rè nữa. Đây đâu phải là chuyện gì mất mặt.”

Vương Nhất nghe vậy, không khỏi bật cười: “Ông nói tôi giả vờ rụt rè à?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Ánh mắt Vương Minh thay đổi: “Nếu không phải cậu muốn trở thành một thành viên của Vương thị tôi, vậy tại sao cậu dùng nhiều tiền đấu giá huy hiệu thân phận của chúng tôi?”

“Không thể nói lý.”

Vương Nhất thấy buồn cười, hoàn toàn mất đi hứng thú nói chuyện với ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.