Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 483



CHƯƠNG 483

Nghe thấy lời nói của người đàn ông cao lớn, không chỉ Kim Tuân tái mặt vì sợ hãi, mà tất cả các thành viên nhà họ Kim cũng đầu óc trống rỗng.

Những người này đều là vệ sĩ của nhà họ Kim, sao có thể thành tự ý thành lập đội hộ vệ được?

Hơn nữa, từ mưu phản này khiến da dầu họ tê dại.

Đây là tội cực lớn!

Lúc này, vài tiểu bối nhà họ Kim do năng lực chịu đựng tâm lý yếu bị doạ cho ngất xỉu, đáy quần của họ ướt thứ nước màu vàng.

“Oan quá, chúng tôi bị oan…”

Kim Tuân mở to mắt, hét lên thảng thốt.

“Nhân chứng vật chứng đều ở đây, Kim lão gia, ông còn muốn ngụy biện gì nữa?”

Lúc này một tiếng cười hóm hỉnh vang lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Nhất dẫn Lãnh Nhan ung dung đi ra, trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân: “Ở đây nhiều người mang theo súng như vậy, bị bắt ngay tại trận, lúc nãy các người còn chĩa súng vào đầu tôi, ý đồ giết tôi!”

“Những khẩu súng này không rõ nguồn gốc. Nói không chừng là các ông mua thông qua con đường phi pháp. Ba tội, mỗi một tội cũng đủ cho các người lãnh đủ!”

“Đúng không anh trai?”

Vương Nhất cười hì hì nhìn người đàn ông da ngăm cười nói.

“Đúng, đúng vậy…”

Tiêu Thiết lau mồ hôi lạnh trên đầu, hai từ của cấp trên suýt nữa doạ anh ta ngất xỉu.

“Thằng khốn nạn, là mày…”

Kim Tuân đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất, đồng tử đột nhiên co rút.

Vương Nhất nói chuyện với người đàn ông này hoà hợp như thế, cho dù ông ta có ngu xuẩn thế nào, thì vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lập tức, sắc mặt của ông ta như già đi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi.

Ông ta không hiểu được, năm năm trước, Vương Nhất vẫn còn là phế vật ai cũng có thể dẫm đạp, năm năm sau sao anh ta có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?”

“Ba, chúng ta phải làm sao?”

Đầu của Kim Đạo Lăng bị ba bốn khẩu súng chĩa vào, sợ tới mức không dám động đậy dù chỉ một chút.

Kim Tuân còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc do Vương Nhất mang lại, một lúc sau mới hồi thần lại, nhìn chằm chằm Vương Nhất, nói: “Tất cả những người này đều do anh gọi tới?”

“Sao có thể như thế được?”

Vương Nhất đột nhiên không cười nổi, liếc nhìn Tiêu Thiết một cái, nói: “Bọn họ đều là người của Quân khu Thiên An. Cho dù tôi có thần thông quảng đại cũng không mời được nhiều người tới như vậy đâu?”

Kim Tuân nghe xong cũng cau mày.

Quả thực Vương Nhất nói đúng, không ai có thể chỉ huy điều động nhiều người như vậy.

Chẳng lẽ chỉ là một sự trùng hợp?

Tuy nhiên Kim Tuân còn chưa kịp suy nghĩ, Tiêu Thiết đã liếc mắt nhìn bọn họ rồi huơ tay một cái: “Bắt giữ toàn bộ, chờ thẩm vấn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.