Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 167: 167: Nhà Họ Trần Khiêu Khích



Ngày hôm nay, Lãnh Nhan lái xe, Vương Nhất vội vàng chạy tới Thượng Thành, vì vậy buổi trưa đúng giờ đến nhà họ Trần.

Thượng Thần coi như là một nơi khá phồn hoa của thành phố Thiên An, cũng là một khu vực tập trung gia tộc tuyến một, trong đó có nhà họ Châu và nhà họ Trần khá nổi tiếng.

Khác với gia tộc tuyến một loại mới tấn cấp như nhà họ Châu, nhà họ Trần từ rất lâu trước kia đã là gia tộc tuyến một lâu đời của Thiên An, chỉ là mãi không thể chen vào hàng ngũ hào môn.

Lúc này đang giữa trưa, cổng của nhà họ Trần rất đông đúc, những chiếc xe sang đỗ kín, so sánh thì chiếc Magotan đó của Vương Nhất rõ ràng khiêm nhường nhiều rồi.

Vương Nhất và Lãnh Nhan đi vào nhà lớn của nhà họ Trần, chỉ thấy trong trang viên rộng lớn, bày kín bàn tiệc, khách khứa đã tới gần đủ, đang vui vẻ nói chuyện.

“Thiếu chủ, gia chủ của nhà họ Trần – Trần Thiên Thành là một người sĩ diện, người càng già, càng chú trọng thể diện, sau 60 tuổi, bữa tiệc mừng thọ năm nào cũng sẽ gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc mời người của các gia tộc tới, cảnh tượng càng lớn càng tốt.


Lãnh Nhan ở đằng sau nhỏ giọng nói.

Vương Nhất trầm ngâm một lát, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: “Hy vọng ông ta đừng tự hủy đại thọ 70.


Suy nghĩ của anh rất đơn giản, bình ổn vượt qua bữa tiệc lần này, nhưng nếu Trần Thiên Thành muốn tìm anh gây phiền phức, vậy thì đừng trách anh.

“Phế vật, bên này!”
Đột nhiên, bên tai truyền tới một giọng nói chói tai.

Vương Nhất nhìn về phía đó, chỉ thấy Trần Cảnh mặt mày khinh thường vẫy tay với anh.

Một tiếng này của Trần Cảnh gọi rất lớn, lần này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều gia tộc ở đây.

Lúc này, có người nhìn Vương Nhất với vẻ kinh ngạc: “Người này có hơi lạ mặt, là người của gia tộc nào?”
“Chắc là người của nhà họ Châu.


Mấy cậu chủ của gia tộc tuyến một đánh giá Vương Nhất, khẽ bàn luận.

Ánh mắt của Lãnh Nhan trở lạnh, đang muốn lên tiếng, lại bị Vương Nhất ngăn lại, hai người ở trong những lời bàn tán, đi tới vị trí của nhà họ Châu rồi ngồi xuống.

Lúc này, một thanh niên khoảng 25 tuổi đi tới, cười ha hả hỏi: “Gia chủ Châu, người này nếu là người của nhà họ Châu ông, tại sao không đi cùng với các ông, mà một mình đi tới, có phải là ở nhà họ Châu của các ông không được hoan nghênh không?”
Sắc mặt của Châu Chí Kiên có chút khó coi, nhưng vướng thể diện, vẫn thuận theo lời của bọn họ mà nói.

“Cậu Trần đoán không sai, cậu ta quả thật là một phế vật của một phân nhánh nhỏ của nhà họ Châu tôi, dẫn cậu ta tới, có chút mất mặt!”
“Ổ?”
Người thanh niên tên cậu Trần đó càng vui hơn: “Nhà họ Châu của các ông đâu có nhánh nhỏ gì chứ, dựa vào nhà họ Trần tôi mới miễn cưỡng bước vào gia tộc tuyến một mà thôi, theo tôi biết, phân nhánh nhỏ của các ông hình như chỉ có một nhà họ Lý nhỉ?”
Anh ta chỉ Vương Nhất, hỏi: “Anh là người của nhà họ Lý sao?”
“! ”
Nhất thời, sắc mặt của đám người Châu Chí Kiên, Lý Thiên Dương và Trần Cảnh đều rất khó coi, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất càng tối sầm, giống như Vương Nhất làm bọn họ mất mặt vậy.

Lý Mộng Đình nhíu mày, rất bất mãn với lời nói của người thanh niên này: “Anh là ai? Dựa vào đâu nói chúng tôi như vậy?”
Người của nhà họ Trần Lý Mộng Đình chỉ biết ông cụ Trần và Trần Cảnh, những người khác đều chưa từng gặp.

Trên mặt cậu chủ của nhà họ Trần hiện ra một tia kiêu ngạo, nói: “Tôi tên là Trần Lân, là gia chủ đời tiếp theo mà ông nội chỉ định.


Lời này vừa dứt, bàn của các cậu chủ kia đều bật cười, ánh mắt mỉa mai nhìn nhà họ Châu.

Trong gia tộc tuyến 1 cũng có mạnh có yếu, thế lực thân cận với nhà họ Trần đương nhiên sẽ không yếu đi đâu được, so với loại gia tộc dựa vào quan hệ của nhà họ Trần mới leo lên được như nhà họ Châu, bọn họ hoàn toàn không để trong lòng.

Khựng lại một chút, anh ta lại nhìn sang Vương Nhất: “Tôi nghe nói 5 năm trước, nhà họ Lý từng liên hôn với nhà họ Kim – một trong tứ đại hào môn, chỉ có điều chú rể bỏ trốn vào đêm tân hôn, chú rể đó không phải là anh chứ?”
Vương Nhất uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Phải thì như nào?”
“Anh thật sự bỏ trốn sao?”
Trần Lân thích thú nhìn Vương Nhất, nói đầy thâm ý.

Vương Nhất để ly trà trong tay xuống, ánh mắt cuối cùng trở nên sâu thẳm, mà đám người Lý Thiên Dương, Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình cũng đều sững người, kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất.

Liên hôn giữa anh và Kim Thúy Như, tất cả mọi người đều cho rằng Vương Nhất chạy trốn, lẽ nào đằng sau có ẩn tình gì sao?
“Tôi là từ kênh đặc biệt nghe được, tối hôm đó, ở phía bến cảng Thiên An, có một nam một nữ bị bắt cóc.


Trần Lân cười ha hả nói: “Đặc biệt là người phụ nữ kia, phải gọi là cực phẩm, cũng không biết bây giờ như nào rồi! ”
“Cậu Trần, nếu cậu muốn biết, tôi ngược lại có thể nói cho cậu.


Một cậu chủ ở cái bàn đó cười rồi nói: “Người phụ nữ bị bắt cóc đó tên Lý Khinh Hồng, bây giờ là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, bây giờ đã là vợ của người ta rồi, ngay cả con cũng biết làm trò rồi.

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người của nhà họ Lý, nhà họ Châu đều ngây người, chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, 5 năm trước vậy mà còn gặp phải chuyện như này?
Người đàn ông bị bắt cóc đó lại là ai?
Không ai ngờ, sắc mặt của Vương Nhất đã trở nên vô cùng âm trầm, sâu trong đôi mắt tỏa ra sát ý cuồn cuộn.

Có điều những cậu chủ đó không hề ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vẫn đang trêu đùa: “Cậu Trần lẽ nào thích loại phụ nữ như này sao?”
“Không sai, tôi luôn cảm thấy chỉ có người phụ nữ trưởng thành mới gọi là ‘phụ nữ’.


Trần Lân vậy mà thoải mái thừa nhận, sau đó lại như trách cứ mà nhìn sang cậu chủ nói ra tên của Lý Khinh Hồng: “Chuyện quan trọng như vậy, cậu sao không nói sớm cho tôi, nếu cậu nói sớm chút, bây giờ cô ấy đoán chắc là người phụ nữ của tôi rồi.


“Cậu Trần thứ tội.


Cậu chủ đó cười khoái chí nói: “Nếu cậu Trần thích, gọi nữ chủ tịch đó tới là được rồi, mọi người cùng chơi, ha ha ha! ”
“Có thể nói cho tôi biết, các người từ đâu nghe được tin tức này không?”
Khi bọn họ đang nói chuyện sôi nổi, một tiếng cười dịu dàng truyền tới.

Tiếng cười dừng lại, tất cả mọi người đều dừng mắt trên người Vương Nhất.

Anh vẫn ngồi ở đó, trên mặt nở nụ cười, chỉ là loại nụ cười đó, lạnh thấu xương.

Công tử ở bàn của Trần Lân vừa thấy là Vương Nhất, lập tức khinh thường nói: “Tên của nhân vật lớn kia là điều anh muốn biết thì có thể biết sao? Với lại, cho dù nói cho anh, anh có thể làm gì?”
Chỉ có Lý Mộng Đình dường như nghĩ tới hình ảnh Trần Cảnh chết, cả người giật nảy mà run lên, vội nói: “Vương Nhất, anh bình tĩnh, nơi này là nhà họ Trần—”
Đáng tiếc, đã muộn rồi.

Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sát cơ lạnh lẽo, ngay sau đó, lời nói lạnh lùng từ từ vang lên.

“Nếu các người không muốn nói thì mãi mãi đừng nói nữa.


“Lãnh Nhan, lấy đi giọng nói của bọn họ.


“Được!”
Lãnh Nhan không hề quan tâm hôm nay là đại thọ 70 của gia chủ nhà họ Trần, bước lên một bước, hóa thành một đạo tàn ảnh, lập tức xuất hiện ở trước cậu chủ nói Lý Khinh Hồng bị bắt cóc kia.

Tay lướt nhanh qua, trực tiếp thò vào trong miệng của cậu chủ đó, rất sâu rất chuẩn xác.

“Ọe! ”
Cậu chủ đó lập tức trợn to mắt, nôn khan một trận.

Ánh mắt của Lãnh Nhan lạnh lẽo, tay dùng sức, chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, thứ gì đó bị đứt rồi.

Bụp—
Trong miệng của cậu chủ đó lập tức trào ra máu tươi, ngã ra đất, hai tay dùng sức bịt miệng, biểu cảm vô cùng đau đớn.

Tất cả mọi người đều biết anh ta muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại không phát ra được âm thanh.

Lại nhìn Lãnh Nhan, chỉ thấy cô ta tùy ý ném thứ trong tay xuống đất.

Mọi người lúc này mới biết vừa rồi là cái gì đứt.

Là lưỡi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.