Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 682



CHƯƠNG 682

Anh vò nát ảnh chụp trong tay, bước tới trước mặt đại sư Bao, chẳng thèm để ý tới chuyện ông ta đang bị thương nặng mà dùng một tay xốc ông ta lên: “Ông là đồ đệ của gã?”

Từ lúc biết sư phụ đã bị cô gái mặc áo da đen này giết chết, mặt mày đại sư Bao vẫn còn xanh mét, tái nhợt.

Lúc Vương Nhất hỏi ông ta, trong mắt ông ta mới dần có lại tiêu cự, hoang mang gật đầu.

“Nếu ông đã là đồ đệ của gã, vậy ông không thể sống tiếp nữa.” Vương Nhất lạnh lùng nói, giọng nói ẩn chứa sát khí nồng đậm.

Vừa dứt lời, anh lập tức tóm lấy cổ đại sư Bao, dùng một tay nhấc ông ta lên.

Đại sư Bao hốt hoảng, dừng hết sức bình sinh khó khăn mở miệng: “Cậu… cậu không thể giết tôi, tôi chẳng biết gì cả…”

“Dựa vào đâu mà tôi không được giết ông? Ông biết sư phụ mình đã làm gì với con gái và vợ tôi không?”

Giọng điệu Vương Nhất lạnh như băng, trong mắt không ngừng ánh lên vẻ sắc lạnh: “Gã đã bắt cóc con gái tôi, là người đứng sau kế hoạch ám sát vợ tôi, thân là đồ đệ của gã, ông không thể nào không biết chuyện này!”

“Có chuyện này ư!”

Con ngươi trong mắt đại sư Bao co lại, sau đó ông ta càng thêm hoảng loạn, lắc đầu lia lịa, cất giọng khàn khàn khó khăn nói hết câu: “Ngài Vương, tôi không biết chuyện này… quan hệ sư đồ giữa tôi và gã mới hình thành cách đây không lâu thôi, hơn nữa, dù gã là sư phụ của tôi thật, nhưng ngay cả tên của gã tôi cũng không biết, cũng chẳng biết gã tới từ đâu, thậm chí còn không biết gã trông như thế nào nữa.”

Vương Nhất rơi vào im lặng, anh cau mày, quay đầu nhìn Khương Nhã My.

Khương Nhã My cũng trưng ra biểu cảm nghiêm túc, lắc đầu: “Ông ta không nói dối.”

Nghe vậy, Vương Nhất lập tức thả đại sư Bao ra, nhũng vẫn lạnh lùng nhìn ông ta như trước: “Rốt cuộc ông và gã đã trở thành sư đồ như thế nào?”

Đại sư Bao ngã phịch ra đất, cố gắng ngáp lấy ngáp để từng ngụm không khí, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất cũng càng thêm hoảng loạn.

Lúc nãy, ông ta cảm nhận được Vương Nhất thật sự muốn giết chết ông ta, thậm chí bây giờ ông ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nên chẳng dám giấu diếm dù chỉ nửa điều mà là kể hết toàn bộ mọi chuyện.

“Trong hiệp hội võ đạo có một quy định bất thành văn, đó là cường giả vi tôn, cách một khoảng thời gian, trong hiệp hội sẽ cử hành đại hội võ đạo, tất cả thành viên trong hiệp hội đều có thể tham gia, nếu người ngoài đống ý đưa phí báo danh thì cũng được tham gia luôn, và người ngoài tham gia lần đó chính là gã này.”

Đại sư Bao nói tiếp: “Trong đại hội, gã một đường đánh bại tất cả mọi người, ngay cả hội trưởng của hiệp hội cũng không phải đối thủ của gã, sau đó hội trưởng có mời gã gia nhập hiệp hội, nhưng gã đã từ chối, trước khi rời đi, không hiểu sao lại nhận tôi làm đồ đệ.”

Nghe xong, Vương Nhất nhướng mày: “Trong hiệp hội võ đạo còn có quy định này ư?”

Đại sư Bao vội gật đầu: “Đúng vậy, sau khi thu tôi làm đồ đệ, thỉnh thoảng gã sẽ chỉ điểm cho tôi mấy chiêu, bù lại, tôi phải giúp gã hoàn thành một vài nhiệm vụ như mở rộng quan hệ, nhưng mỗi lần xuất hiện, gã đều đeo mặt nạ hình con dơi.”

Vương Nhất im lặng trầm ngâm, xem ra gã muốn hợp nhất thế lực, thấm nhập vào hiệp hội võ đạo…

Rốt cuộc Võng Lượng muốn làm gì đây?

“Ngài Vương, tôi đã nói hết toàn bộ những gì mình biết rồi, lúc này tôi ra tay với ngài là do mắt tôi mù, ngài có thể thương tình tha tôi một mạng không?” Đại sư Bao lộ vẻ cầu xin, nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.