Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 807



CHƯƠNG 807

“Chú nói chú luôn lợi dụng nhà họ Thẩm chúng tôi, sự cường thịnh của nhà họ Thẩm cũng vì chú mà bắt đầu, cho dù chú cuối cùng đã giết ông nội, tôi cũng sẽ không hận chú.”

“Nhưng chú ở nhà họ Thẩm gần 30 năm, 30 năm, 30 năm, đời người có mấy lần 30 năm!”

Ngón tay của Thẩm Tử Kiện cắm sâu vào trong bùn đất, nghiến chặt răng, gần như rít lên hỏi: “Chú thật sự không có một chút lưu luyến nào với nhà họ Thẩm sao?!”

Căn biệt thự yên tĩnh, chỉ có tiếng rít của Thẩm Tử Kiện, Vương Nhất và Lãnh Nhan đều đồng cảm mà liếc nhìn anh ta, người đáng hận ắt sẽ có chỗ đáng thương, câu này là nói loại người này.

Chú Dương run rẩy ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thẩm Tử Kiện, gần như dùng hết sức nở nụ cười cứng đờ, nhưng không lên tiếng.

Cơ thể của ông ta không nhúc nhích nữa, độ ấm của cơ thể nhanh chóng lạnh đi.

Ông ta chết rồi.

“Chú Dương.”

Thẩm Tử Kiện ôm chặt lấy cơ thể của ông ta, bật khóc rất lớn.

Lúc này, trên mặt anh ta không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có tiếng khóc lớn giống như đứa trẻ.

Anh ta đau lòng trước cái chết của chú Dương, cho dù người này đã giết ông nội của anh ta.

“Nhìn trong tay của ông ta.” Vương Nhất bỗng nói.

Thẩm Tử Kiện bỗng ngẩng đầu lên, vội vàng tách bàn tay của chú Dương ra.

Trong bàn tay nắm chặt, để một mặt dây chuyền bằng bạc.”

Mặt dây chuyền nhìn trông đã có nhiều năm, bê trên còn mang theo độ ấm.

“Đây là di vật của bà nội!”

Ánh mắt của Thẩm Tử Kiện sững sờ, lẩm bẩm một mình: “Bà nội vì bệnh mà mất sớm, khi thu dọn di vật của bà nội, cái khác đều tìm được, chỉ duy nhất mặt dây chuyền này mất, không ngờ ở trên người chú Dương!”

Khi nói, anh ta run rẩy mở mặt dây chuyền ra, để bên trong là một tấm ảnh chụp chung ố vàng.

Trong ảnh chụp chung có ba người, hai người thanh niên có ngoại hình điển trai và một cô gái tóc dài ưu nhã hiểu biết, rất có phong thái của người trí thức.

“Là ông nội và bà nội, còn cả chú Dương!” Thẩm Tử Kiện sửng sốt.

“Ông ta đã trả lời câu hỏi của cậu.”

Vương Nhất nhìn sâu vào anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Ông ta luôn yêu sâu sắc bà nội của cậu, cũng bận lòng về tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm, chỉ là vướng nhiệm vụ, chỉ có thể coi nhà họ Thẩm thành quân cờ.”

Lãnh Nhan cũng có vẻ xuýt xoa, con người có thất tình lục dục, ai có thể thật sự có trái tim sắt đá chứ?

Cầm mặt dây chuyền bằng bạc, Thẩm Tử Kiện vừa khóc vừa cười, dường như thần kinh hỗn loạn.

Sát thủ đã rời đi, kịch biến của nhà họ Thẩm cũng đã hạ màn.

Đợi cho tới khi cảm xúc của Thẩm Tử Kiện ổn định lại một chút, Vương Nhất mới bình tĩnh nói: “Bây giờ Thẩm Thiên Sơn chết rồi, chú Dương cũng chết rồi, anh định như thế nào?”

Thẩm Tử Kiện rơi vào trầm mặc rất lâu, bỗng cười tự giễu: “Chỉ còn một mình tôi rồi, tôi có thể làm gì chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.