Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 1148



CHƯƠNG 1148

“Hạ gia chủ, chúng tôi không dám có suy nghĩ như vậy, là ả đàn bà này hoàn toàn không coi Hạ gia chủ ra gì, sỉ nhục Hạ gia chủ, quả thật chính là tội đáng muôn chết!”

“Không sai, Hạ gia chủ, tôi lập tức bắt cô ta xin lỗi ngài!”

Sắc mặt Lăng Thiên Hợp cũng tràn đầy âm trầm nói ra, giơ tay cho Thành Trâm một phát tát thật mạnh, tức giận quát: “Cô thật to gan, lại dám sỉ nhục Hạ gia chủ, còn không mau xin lỗi Hạ gia chủ!”

Thành Trâm sớm đã sợ choáng váng, không để ý đến toàn thân đau nhức kịch liệt, ngẩng đầu nhìn Hạ Lãm.

“Ông ta chính là… chủ của nhà họ Hạ?”

“Nếu đã biết rồi, lại còn dám gièm pha Hạ gia chủ? Không muốn sống nữa à!”

Tiêu Thế Hải cười gằn nói.

“Tôi…”

Thành Trâm ấp úng hồi lâu, lại không nói ra được lời nào.

Ánh mắt Hạ Lãm cũng tùy tiện nhìn sang, cơ thể Thành Trâm run lên, vậy mà bị dọa sợ tiểu cả ra quần.

Không để ý đến thể diện, vội vàng dập đầu với Hạ Lãm.

“Hạ gia chủ, vừa rồi tôi uống nhiều quá, say rượu nói lung tung, không thể coi là thật!”

“Hạ gia chủ, ngài xem tôi tự tát chính mình được không, ngài là nhân vật lớn rộng lượng, xin hãy thương xót, coi tôi như một cái rắm mà thả ra đi.”

Thành Trâm giàn giụa nước mắt nước mũi nói ra, sau đó thật sự tự tát chính mình.

Thoáng chốc, cả khuôn mặt bầm dập, nhưng cô ta vẫn không dám dừng lại, bởi vì cô ta biết rõ, nhà họ Hạ là hào môn của Giang Thành, muốn gi3t chết mình cũng chỉ dễ như gi3t chết một con kiến mà thôi.

Trên mặt Lý Khinh Hồng tràn đầy chấn động, không nhịn được nắm chặt bàn tay Vương Nhất.

Thật khó tưởng tượng, Thành Trâm trước đó còn diễu võ giương oai h@m muốn vị trí Tổng giám đốc của cô, bây giờ lại hèn mọn như vậy, chỉ vì muốn giữ mạng sống, ngay cả mặt mũi cũng không cần.

Không chỉ cô, một đám gia chủ Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải cũng căng thẳng nhìn Hạ Lãm.

Hạ Lãm liếc mắt, lại nhìn về phía Vương Nhất.

Vương Nhất lộ vẻ hờ hững khẽ lắc đầu, sau đó ánh mắt dời về phía ba người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải.

Hạ Lãm lập tức hiểu ý Vương Nhất, Thành Trâm chỉ là một người hiểu biết nông cạn, cho dù Thành Trâm thật sự nói như vậy, Hạ Lãm cũng sẽ không tự hạ th@n phận đi chấp nhặt với cô ta, nhưng Vương Nhất sẽ không dễ dàng tha thứ cho ba người Cao Tử Hào.

Dù sao, tự tin của Thành Trâm đều từ bọn họ mà ra!

Thế là, Hạ Lãm lập tức hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”

Thành Trâm và tất cả gia chủ bị dọa run cầm cập, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Hạ Lãm lạnh lùng nói: “Người không biết không có tội, nếu cô đã biết sai rồi, vậy thì thôi đi!”

Thành Trâm ngơ ngác hồi lâu, lúc này mới tràn đầy cảm kích ra sức dập đầu.

“Cảm ơn Hạ gia chủ, cảm ơn Hạ gia chủ!”

Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải nghe vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng tôi muốn truy cứu việc này tới cùng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.