Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 1126



CHƯƠNG 1126

Vương Nhất thì nheo mắt, một suy nghĩ đầy mạnh dạn hiện lên trong đầu anh.

“Không được, con gái mà múa đao múa kiếm cả ngày thì ra thể thống gì?”

Lý Khinh Hồng tức giận, nói rồi cô định giật cây kiếm mô hình trong tay Vương Tử Lam.

Vương Tử Lam lập tức trốn ra sau lưng Vương Nhất và giấu thanh kiếm ra sau, sau đó khóc to.

“Mẹ xấu quá, mẹ bảo con chọn trong đống đồ này mà.”

Vương Nhất vội vàng ôm con bé để dỗ, rồi anh nhìn thanh kiếm trong tay cô bé và hỏi: “Tử Lam, con nói cho ba nghe tại sao con chọn cái này nhé?”

Vương Tử Lam sợ hãi nhìn Lý Khinh Hồng, sau đó mới nghiêm túc nói: “Vì con muốn được cùng ba bảo vệ mẹ.”

Ầm!

Cô bé vừa nói xong đã khiến cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cùng kinh ngạc, Lý Khinh Hồng run người, mắt đỏ bừng.

“Khi ba chưa trở về thì hay có mấy chú mấy dì xấu tính đến nhà mình bắt nạt mẹ, mẹ sẽ giấu con trong ngăn tủ và dặn con đừng lên tiếng.”

“Họ mắng mẹ rồi còn đánh mẹ nữa. Mẹ thì giận lắm nhưng mẹ không dám phản kháng. Có nhiều lần khi ngủ, con thấy mẹ trộm khóc một mình.”

Vương Tử Lam ôm chặt thanh kiếm và khóc to nói: “Thế nên con muốn bảo vệ mẹ, mấy thứ khác đều vô dụng cả, chỉ có thành kiếm này hữu dụng thôi!”

Nói đến cuối, Vương Tử Lam gần như hét lên.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng sợ ngây người.

Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ gì cả, nhưng từng câu từng chữ trong lời Vương Tử Lam như cây búa vừa to vừa nặng gõ thẳng vào tâm khảm họ.

Lý Khinh Hồng không mắng con nữa, mắt cô đỏ bừng nhìn Vương Tử Lam.

Vương Nhất hít thở sâu rồi nói với Vương Tử Lam: “Được, vậy ba sẽ dạy con học võ, chúng ta cùng nhau bảo vệ mẹ!”

Tối đó, Lý Khinh Hồng mất ngủ.

Đến tận bây giờ mà lời nói của Vương Tử Lam vẫn khiến lòng cô chấn động, mỗi lần nhớ đến nó, trong lòng cô không thể nào bình tĩnh nổi.

Nhìn Vương Tử Lam đang say giấc, Lý Khinh Hồng đột nhiên đứng dậy, cô nhìn Vương Nhất và nói: “Chồng à, em sai rồi thật sao?”

Vương Nhất cũng rất đau lòng, anh lắc đầu nói: “Em không sai, Tử Lam cũng không sai, người sai là anh.”

Nếu anh không biến mất năm năm thì sao mẹ con cô lại bị người ta bắt nạt được?

Nhưng anh không hối hận. Bởi vì nếu lúc đó anh không chọn nhập ngũ thì sẽ không bao giờ có được sức mạnh để bảo vệ Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, Lý Khinh Hồng sẽ coi thường anh.

Giờ anh đã công thành danh toại, họ thành vợ con của chiến thần, ai dám nhục nhã họ nữa?

“Chẳng lẽ sau này mình đưa Tử Lam đi học võ thật sao?”

Vừa nghĩ đến cảnh tượng sau này Vương Tử Lam đi tập võ, Lý Khinh Hồng vô cùng tuyệt vọng.

Vương Nhất nở nụ cười: “Chuyện này chưa chắc là chuyện xấu em à.”

Lý Khinh Hồng nhướn mày, cô muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy Vương Nhất nói tiếp: “Anh biết em đang lo lắng điều gì. Em sợ con bé bị thương, chảy máu, thân là con gái mà không giống con gái đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.