Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 820



CHƯƠNG 820

Sắc mặt Phương Huệ thay đổi, chẳng hiểu làm sao trong lòng cô ta lại có cảm giác vô cùng bất an.

Vương Thanh Hòa cũng hiểu được đã xảy ra chuyện, cô ta quay đầu nhìn về phía Bạch Vũ và Bạch Hiển nói: “Các người đã bỏ cái gì trong ly rượu các người đưa cho tôi!”

“Cũng chẳng có gì cả, bọn tôi bỏ chút thuốc mê thôi ấy mà, hạ độc thì chúng tôi không dám nhưng khiến anh ta ngất đi thì vẫn làm được.”

Vẻ mặt Bạch Hiển bỗng trở nên vô cùng dữ tợn: “Vương Nhất! Mày hại tao nhiều lần mất mặt như thế rồi còn nghĩ rằng tao có thể bỏ qua cho mày sao?”

“Hôm nay, ba người các người đừng hòng rời khỏi đây! Đàn ông thì bắt đi, phụ nữ ở lại phục vụ cho chúng tôi.”

Nương theo tiếng nói tràn ngập oán hận của Bạch Hiển, bên ngoài quán rượu vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Khoảng mười gã áo đen xông vào, bao vây bọn họ.

 

Toàn bộ những tên này đều là vệ sĩ nhà họ Bạch, tuy chất lượng tổng thể không bằng những nhà giàu có như nhà họ Lương, nhà họ Thẩm, nhưng cũng không phải người mà hai cô gái yếu đuối như Phương Huệ và Vương Thanh Hòa có thể chống lại được.

Hai người các cô tức khắc lùi về sau, mặt mày trắng bệch giương mắt nhìn hai cha con Bạch Vũ: “Mọi chuyện đều là kế hoạch của ông!”

“Chính xác, hận thù giữa cậu ta và nhà họ Bạch tôi đây kéo dài đã lâu, sao tôi có thể giải hòa với cậu ta được?”

Bạch Vũ vừa uống rượu, vừa nở nụ cười dửng dưng: “Nhưng vợ cậu ta lại là Lý Khinh Hồng, dù là tôi cũng cần suy xét kỹ càng. Vì vậy, tôi đã nghĩ ra kế hoạch này, bữa tiệc khánh công lần này được tôi thiết kế riêng để trả thù Vương Nhất.”

“Ông thật đê tiện!”

Phương Huệ lộ ra biểu cảm tức giận, trừng mắt với Bạch Vũ, cả người nhích lên trước, bảo vệ chặt chẽ cho Vương Nhất ở phía sau.

“Đê tiện? Ha ha, cảm ơn đã khen!”

Bạch Vũ cười to: “Vốn định một lưới bắt luôn cả Lý Khinh Hồng, dù cô ta có lợi hãi cỡ nào thì cũng lắm cũng chỉ đứng đầu phái nữ thôi, muốn hủy hoại cô ta thật sự rất đơn giản, tiếc là cô ta không tới. nhưng vấn đề cũng không lớn, dù gì thì mục tiêu của tôi cũng chỉ có một mình Vương Nhất!”

Vương Thanh Hòa ngã phịch một cái xuống bên cạnh Phương Huệ, nhìn chằm chằm bàn tay mình, miệng lẩm bẩm: “Là tôi, đã hại anh Vương…”

“Đúng vậy, Vương Nhất rơi vào cục diện như ngày hôm nay, công lao của cô thật sự rất lớn.”

Bạch Hiển cũng bước đến trước mặt Vương Thanh Hòa, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Nếu bọn tôi mời rượu cậu ta, nhất định cậu ta sẽ đề cao cảnh giác, nhưng nếu là cô thì cậu ta sẽ không như vậy, bởi vì cậu ta nhìn trúng cô, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng trong ly rượu kính cậu ta của cô đã bị bỏ thuốc mê.”

“Cậu ta là một tay luyện võ, để đề phòng cậu ta tỉnh lại giữa chừng, tôi còn cố tình tăng lượng thuốc lên, không đánh một giấc mười mấy tiếng chắc chắn sẽ không tỉnh lại, nên các cô đừng trông cậy vào việc cậu ta sẽ mở mắt, ha ha ha…”

Nói đến đây, Bạch Hiển há miệng cười lớn, ánh mắt không kiềm được mà chuyển sang gò má xinh đẹp của Vương Thanh Hòa và Phương Huệ, đồng thời khẽ liếm môi.

Nếu có thể ôm ấp hai người đẹp này cả đêm nay, đời này của anh ra xem như không uổng phí rồi.

“Xin lỗi, xin lỗi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.