Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 847



CHƯƠNG 847

Hiện nay, Lý Mộng Đình nhận thức được sai lầm, đã kéo ra khỏi danh sách đen của tập đoàn Lệ Tinh, chỉ chỉ để lại Châu Mỹ Ngọc vẫn bị phong sát.

“Mẹ, mẹ tại sao không thể buông bỏ thành kiến, lần nữa làm quen với con người của Vương Nhất chứ?”

Lý Mộng Đình hỏi ngược lại: “Anh ấy thật ra là một người rất có trách nhiệm.”

“Đồ vô ơn im miệng cho mẹ!”

Châu Mỹ Ngọc đột nhiên mắng lớn một tiếng, lạnh lùng nhìn Lý Mộng Đình: “Mặc kệ mấy người nói cái gì, mẹ cũng sẽ không tha thứ cho nó!”

Ánh mắt của Lý Mộng Đình tràn ngập sự khó tin: “Mẹ thật là hết thuốc chữa!”

Lý Thiên Dương cũng có ánh mắt ú ám mà quát: “Còn không mau xin lỗi Khinh Hồng!”

Châu Mỹ Ngọc lập tức không vui rồi: “Ông là có ý gì? Cô ta chỉ là vợ của một phế vật, muốn tôi xin lỗi cô ta?”

“Bà có xin lỗi không? Không xin lỗi thì tôi bỏ bà!” Lý Thiên Dương bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Châu Mỹ Ngọc càng không dám tin mà trợn to mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Lý Thiên Dương: “Ông, ông… vậy mà muốn vì cô ta mà ly hôn tôi ư?!”

“Ba, ba nói linh tính gì vậy?”

Lý Mộng Đình cũng mang vẻ mặt khó hiểu, không biết ba tại sao lại trở nên kích động nữa.

Sự che giấu trong này chỉ có Vương Nhất thấp thoáng hiểu một chút.

“Không muốn ly hôn, vậy thì xin lỗi.”

Lý Thiên Dương từng bước ép sát Châu Mỹ Ngọc, nhìn chằm chằm vào mắt bà ta: “Tôi của bây giờ không sợ ly hôn với bà.”

Vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc vừa kinh ngạc vừa tức giận, còn tưởng Lý Thiên Dương chỉ là cậy miệng nói vậy, nhưng khi nhìn thấy ý lạnh trong mắt Lý Thiên Dương thì bà ta đã hiểu, Lý Thiên Dương không nói đùa với bà ta.

Đột nhiên, bà ta trở nên sợ hãi.

“Được, Lý Thiên Dương, coi như ông ác…”

Khi nói lời này, Châu Mỹ Ngọc tức tới run người, sau đó lại nhìn sang Lý Khinh Hồng, nghiến răng nói: “Xin lỗi!”

Lý Khinh Hồng vội vàng xua tay: “Mẹ, mẹ không cần xin lỗi, con không sao…”

“Khinh Hồng, con nhận đi.”

Lý Thiên Dương lại xua tay, cứng rắn nói: “Con gả vào nhà họ Lý, là phúc phần của nhà họ Lý, sau này người phụ nữ này nếu còn dám hống hách với con thì nói với ba, ba dạy dỗ bà ấy!”

Châu Mỹ Ngọc lập tức đỏ mắt, tức tới run người: “Lý Thiên Dương, lúc đầu tôi không nên mắt mù mà theo ông, thật là tức chết tôi rồi!”

Nói xong, lại chạy vào trong nhà, đóng mạnh cửa lại.

Địa vị gia đình hiện nay nhìn một cái là biết, Châu Mỹ Ngọc từ người quyết sách việc lớn việc bé trong nhà thoáng cái tụt xuống tầng thấp nhất, chỉ vì bà ta làm khó Lý Khinh Hồng.

Lý Thiên Dương lại không mảy may, trên mặt nở nụ cười lạnh: “Đừng tưởng tôi không biết lúc đầu nhà họ Châu tại sao lại giúp tôi khi tôi sa sút nhất, còn không phải vì tôi tới từ Yên Kinh sao.”

Lý Khinh Hồng nghe thấy rõ ràng, lập tức trong mắt mang theo sự kinh ngạc: “Ba, ba cũng là người Yên Kinh sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.