Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 364



CHƯƠNG 364

Lời nói này trực tiếp đá Vương Nhất ra ngoài, hơn nữa còn giống như ban thưởng, ban thưởng những thứ đồ ăn này cho Vương Nhất.

Phương Huệ không thể nhìn được nữa, nhìn về phía Lý Mộng Đình với vẻ mặt giận dữ: “Sao cô có thể sỉ nhục người khác như vậy chứ?”

“Sỉ nhục?”

Lý Mộng Đình cười mỉa một tiếng, liếc nhìn Vương Nhất, nói: “Một tên phế vật mà cũng vọng tưởng tiến vào thế giới của xã hội thượng lưu, thật sự quá buồn cười, để anh ta ở lại chỗ này ăn cơm là đã nể mặt anh ta lắm rồi.”

Phương Huệ không để ý đến cô ta mà nhìn về phía Kim Thành Vũ và Văn Thái, lạnh giọng chất vấn: “Chủ tịch Kim, anh Văn, thái độ của các anh cũng là như vậy sao?”

“Đương nhiên.”

Kim Thành Vũ nói bằng giọng điệu bình thản: “Tối nay tôi đã mời ông chủ của các tập đoàn sở hữu khối tài sản cả nghìn tỷ để cùng bàn bạc, trao đổi việc hệ trọng trong kinh doanh, sao đến lượt một tên phế vật nhà họ Lý lăn lộn vào đây được?”

“Không muốn ăn cơm ở nơi hẻo lánh thì được thôi, cút ra khỏi nơi này đi!”

Văn Thái cũng chỉ vào cái ghế vàng kia, nói: “Cái ghế kia vốn là chỗ ngồi của tôi, giờ lại bị anh ta cướp mất, thật là khiến người khác mất khẩu vị.”

“Đã như vậy thì cơm này không ăn cũng được!”

Rầm một cái, Phương Huệ đập bàn đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp mang theo tia giận dữ: “Tập đoàn Lệ Tinh tôi đây sẽ rời khỏi cái bữa tiệc này!”

Lời này vừa nói ra, không ít ông chủ của các công ty đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tập đoàn Lệ Tinh có thể nói là công ty đứng đầu bảng của Tòa nhà Quốc Tế, nếu như tập đoàn Lệ Tinh rút khỏi hạng mục xây dựng, vậy thì cơ hội của họ sẽ được tăng lên rất nhiều.

Những người khác đều ước gì tập đoàn Lệ Tinh rút đi, nhưng Tôn Kiều lại vô cùng sốt ruột, kéo Phương Huệ lại: “Đứng lại, cô rời đi thì những việc mà Lý tổng giao cho phải làm như thế nào? Hạng mục xây dựng thành phố phải làm sao bây giờ?”

Phương Huệ gạt tay của Tôn Kiều ra, nói: “Nếu như phải hợp tác cùng với những người này, tôi thà rằng không cần hạng mục xây dựng thành phố này, tin chắc Lý tổng cũng nghĩ như vậy.”

Tôn Kiều nghe xong định khuyên thêm vài câu nữa, cô ta đảo mắt một vòng xung quanh, chợt nghĩ dù sao nếu cạnh tranh hạng mục xây thành này thất bại thì đều do một mình Phương Huệ, có liên quan gì đến mình chứ?

Chỉ cần cô ta thêm mắm thêm muối một vài lời nữa, nói không chừng vị trí phó tổng giám đốc của Phương Huệ cũng không giữ lại được nữa, tội gì mà không làm?

“Đây là do cô nói đấy, đừng hối hận!”

Tôn Kiều như sợ Phương Huệ hối hận, trực tiếp chụp mũ lên đầu của Phương Huệ: “Ngày mai tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện chi tiết cho Lý tổng, là vì cô ích kỷ, chủ động từ bỏ cạnh tranh, hại Lệ Tinh tổn thất một hạng mục lớn!”

“Tôn Kiều, cô–”

Vẻ mặt của Phương Huệ thay đổi, vừa sợ vừa tức giận, nhưng nhất thời đâm lao phải theo lao.

Vương Nhất ngồi trên ghế vàng, híp mắt lại đánh giá hai người phụ nữ này.

Phương Huệ đã nói giúp anh như vậy, sao anh có thể bạc đãi cô ta được?

Về phần Tôn Kiều này…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.