Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 867



Chương 867

Ánh mắt ông ta lạnh băng, nhìn chằm chằm vào thần y Lâm, tay còn lại vẫn nắm chặt thành nắm đấm.

Ông ta rất không cam tâm, nhưng ông ta cũng biết rõ, nếu tiếp tục đấu thì bản thân cũng không có cơ hội thắng.

“Thần y Lâm, việc này… kết thúc ở đây, cậu thấy sao?”, Văn Mạt Tâm khàn khàn nói.

“Kết thúc ở đây? Ý ông là sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta.

“Có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì, tôi hi vọng mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng hi vọng cậu đừng ép người quá, cậu rời khỏi đây đi, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng, có được không?”.

“Theo như lời ông nói, cứ như là các ông không muốn truy cứu với tôi nữa vậy. Có phải tôi nên cảm ơn ông không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Văn Mạt Tâm hắng giọng, lạnh lùng đáp: “Vậy cậu muốn thế nào?”.

“Ông phải hiểu rõ một điều, hôm nay tôi đến, là muốn tìm ông tính sổ, chứ không phải muốn giảng hòa! Bản thân tôi không thù không oán với các ông, nên chẳng có lí do gì để giảng hòa, cũng không cần giảng hòa”, Lâm Chính lắc đầu.

“Lẽ nào cậu nhất định phải đuổi cùng giết tận? Thần y Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu như thật sự ép chúng tôi, tôi đảm bảo cho dù cậu có thể rời khỏi đây, cũng tuyệt đối không thể rời khỏi một cách toàn vẹn được đâu! Chừa một đường lui, sau này còn dễ nhìn mặt nhau!”, Văn Mạt Tâm không vui.

Ông ta thân là giáo chủ Sùng Tông Giáo, lần đầu tiên xuống nước giảng hòa với một người bề dưới, việc này đối với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục lớn, nhưng cái tên họ Lâm này lại không biết tốt xấu!

Sao ông ta có thể nhịn được chứ?

“Sau này dễ nhìn mặt nhau? Tôi vốn không có ý định gặp lại các ông đâu! Hôm nay, tôi sẽ kết liễu hết!”.

Lâm Chính lạnh lùng quát, đôi mắt nghiêm nghị, bước chân vững chắc lại tung thêm một sát quyền.

Quyền này vô cùng thô bạo, xảo kình xen lẫn nội kình.

Văn Mạt Tâm vốn là một đại gia võ thuật, sao có thể không nhìn ra độ đáng sợ của nó chứ?

Nhưng… ông ta không có cách nào né tránh cả!

Ông ta chỉ có thể liều mạng lấy tay còn lại ra đỡ.

Bịch!

Hai quyền giao đấu.

Rắc!

Tiếng gãy xương giòn tan vang lên một lần nữa.

Toàn bộ năm ngón tay trên bàn tay còn lại của Văn Mạt Tâm gãy cả rồi.

Ông ta liên tiếp lùi về sau, toàn thân run lên, người như sắp ngã ra đất, nhưng ngay lập tức… một cánh tay đưa ra, túm lấy cổ Văn Mạt Tâm, nhấc ông ta lên.

“Giáo chủ!”.

Người của Sùng Tông Giáo đứng xung quanh ra sức hô hoán.

Tất cả mọi người đều xúm lại.

Dược Vương, Liễu Như Thi, đại sư Phong Liệt, Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo, và cả rất nhiều quan khách, người của Sùng tộc, tất cả đều ngây ra nhìn cảnh tượng đáng sợ này.

Văn Mạt Tâm cứ thế thua sao?

Thua một cách nhanh chóng và triệt để!

Còn thần y Lâm định làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.