Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 1479



Chương 1479

Hai tai Hạ Thu Ân ù đi, đầu óc trống rỗng.

“Anh… anh Lâm, xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi đi tìm ông tôi bàn bạc đã”, cô ấy vội vàng nói.

“Nếu quyết định xong thì cứ làm như lời tôi nói. Ông cô sẽ đồng ý thôi, dù sao ông ấy cũng không sống được mấy năm nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Hạ Thu Ân chấn động, sau đó nhỏ giọng nói: “Được, anh Lâm, tôi sẽ hồi âm cho anh…”

“Đúng rồi”, Lâm Chính bỗng kêu lên.

“Anh Lâm còn phân phó gì sao?”.

“Nếu ông cô đã quyết định thì hãy lặng lẽ loan tin này ra, chỉ cho người của những gia tộc kia biết, bảo bọn họ đừng đồn ra ngoài. Còn nữa, tôi cũng không muốn để thế gia Tư Mã và ba gia tộc còn lại biết chuyện này. Bảo tất cả những người biết chuyện phải giữ bí mật!”.

Hạ Thu Ân có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Không vấn đề gì”.

Mấy chiếc xe thương vụ BMW lái về phía nhà thế gia Tư Mã.

Trên xe.

Sắc mặt Tư Mã Tàng âm trầm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Đã thông báo với mọi người chưa?”, Tư Mã Tàng nghiêm giọng nói.

Chú Trung ở ghế lái quay sang nói: “Gia chủ, đã thông báo rồi, bọn họ đang trên đường đến đây”.

“Tốt lắm, lập tức pha trà”.

“Vâng, gia chủ”.

Tư Mã Tàng ngoảnh sang bên cạnh nói: “Ông Trịnh cũng đến uống chén trà nhé”.

“Tư Mã Tàng, có cần phải ra quân ồ ạt như vậy không? Đại hội sắp mở, nếu cậu sống mái một trận với Dương Hoa, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến đại hội”, Trịnh An Sơn chần chừ một lát rồi nói.

“Ông Trịnh, tôi cũng không sợ nói cho ông biết, dù hôm nay thần y Lâm có giao Thiên Kiêu Lệnh cho tôi hay không, thì tôi vẫn phải tiêu diệt tập đoàn Dương Hoa, và tất cả những người có liên quan đến cậu ta”.

“Tại sao?”, Trịnh An Sơn ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì cậu ta đã động đến thế gia Tư Mã tôi”, Tư Mã Tàng lạnh lùng đáp.

“Việc này…”

“Ông Trịnh, chuyện của Sóc Phương chắc ai cũng biết rồi nhỉ?”.

“Giấy không gói được lửa, dù thế gia Tư Mã các cậu cố gắng giấu giếm, nhưng cả Yên Kinh đã đồn thổi từ lâu rồi. Tôi đưa cậu ta đi cầu thầy trị bệnh, bên kia cũng hỏi đến chuyện này. Gần đây thế gia Tư Mã các cậu vẫn luôn có người đến cửa muốn chứng thực chuyện này nhỉ?”, Trịnh An Sơn nói.

“Đương nhiên, Sóc Phương là đệ nhất thiên tài của thế gia Tư Mã chúng tôi, là người trong bảng thiên kiêu, là ngôi sao trong mắt bao nhiêu người. Nhưng nó đã bị phế, coi như vả thẳng vào mặt thế gia Tư Mã chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đã trở thành trò cười của khắp Yên Kinh, muốn lấy lại uy nghiêm của thế gia Tư Mã thì phải lật đổ Dương Hoa, diệt trừ thần y Lâm, tuyệt đối không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cho dù thần y Lâm hợp tác với tôi, thì sau khi đại hội kết thúc, cậu ta cũng chỉ còn đường chết. Điều khác biệt duy nhất là sau khi hợp tác với tôi, cậu ta sẽ chết bớt khó coi hơn một chút”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.

“Hóa ra cậu muốn dùng Dương Hoa để lập uy…”, Trịnh An Sơn hít vào một hơi lạnh, lo lắng nói: “Nhưng làm vậy liệu có chuyện bé xé ra to không? Tôi nghe nói Dương Hoa có khả năng có người chống lưng, mấy nhà máy dược phẩm của nó thường xuyên thấy loại xe kia ra vào. Nếu như thực sự muốn động đến nó thì vẫn phải chú ý tới bên trên…”

“Ông Trịnh”, không chờ Trịnh An Sơn nói xong, Tư Mã Tàng đã ngắt lời ông ta, nghiêm túc nói: “Nói tới mạng lưới mối quan hệ, ông nghĩ bốn gia tộc chúng tôi còn không bằng một thằng lang băm ở Giang Thành sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.