Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 1059



Chương 1059

“Vô lý!”

Trịnh Nam Thiên đập tay xuống bàn, trừng mắt với Lâm Chính: “Nhóc, đây là chuyện tốt mà cậu làm đấy à?”

“Tôi đã làm gì chứz?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Rõ ràng là cậu biết bọn họ tạo ra thuốc dẫn không đúng, tiếp tục nghiên cứu ra những loại thuốc cực kỳ nguy hiểm mà cậu vẫn dung túng cho họ? Tại sao cậu không nhắc nhở bọn họ?”, Trịnh Nam Thiên tức giận nói.

Lâm Chính nhìn ông ta. Anh không nói gì. Trịnh Nam Thiên tức giận, nhưng bỗng ông ta cảm nhận được điều gì đó không đúng.

“Tiền bối còn gì muốn nói không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Trịnh Nam Thiên chau mày không nói gì.

“Tiền bối, hình như ông đã hiểu ý của tôi rồi đấy. Đầu tiên, phương thuốc của tôi bị bọn họ ăn trộm. Đúng là ăn trộm đấy. Tôi cố gắng lấy lại nhưng không được. Thứ hai, thuốc dẫn cũng không phải do tôi đưa cho họ mà do họ tự nghĩ ra. Nói ra thì hậu quả mà họ phải gánh là do họ chịu trách nhiệm chứ không phải tôi. Nếu như tiền bối đổ cho tôi thì có phải là oan uổng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Điều này…”, Trịnh Nam Thiên á khẩu.

“Đương nhiên tôi cũng không phải kẻ máu lạnh vô tình. Chuyện này không hề nhỏ nên tôi mới tới đây”.

“Tôi sẽ lập tức báo cáo sự việc cho cấp trên”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.

“Không kịp nữa rồi! Nhà họ Lâm vì muốn tấn công tập đoàn Dương Hoa của tôi mà đã dùng tất cả những mối quan hệ để có thể tung thuốc ra thị trường. Giờ có lẽ đã có hàng trăm nghìn người bệnh mua thuốc này. Hơn nữa mấu chốt là thuốc này trước mắt không hề có bất kỳ di chứng gì. Dù ông có báo lên cấp trên thì với thủ đoạn của nhà họ Lâm họ cũng sẽ cào bằng thôi. Trừ khi ông đích thân đi Yên Kinh một chuyến”.

Sắc mặt của Trịnh Nam Thiên trông vô cùng khó coi. Lâm Chính nói có lý, dù sao thì đây cũng là nhà họ Lâm nên bọn họ không thể khinh suất được.

“Theo ý của cậu thì cậu định thế nào?”, Trịnh Nam Thiên hỏi.

“Vậy tôi mới tới đây!”

Lâm Chính nói: “Giờ đi ngăn chặn nhà họ Lâm thì đã không kịp nữa rồi. Cho dù nhà họ Lâm có ngừng sản xuất thì số thuốc đã bán ra cũng đã được giao đi khắp nơi. Điều mà chúng ta làm là ngăn chặn hậu quả, là cứu người!”

“Cứu người sao?”

“Đúng vậy”.

Lâm Chính trở nên nghiêm túc, đôi mắt anh ánh lên vẻ tự tin. Đó là sự tự tin tuyệt đối. Là một niềm kiêu hãnh ngút trời.

Trịnh Nam Thiên bị dao động bởi ánh mắt của anh, thế nhưng ông ta vẫn vô thức hỏi: “Có cứu được không?”

“Tới người nào tôi cứu người đó. Nhà họ Lâm tạo nghiệp tôi sẽ trả nghiệp!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Nhưng mà món nợ này cậu trả không hết được đâu”, Trịnh Nam thiên trầm giọng.

“Tôi không chỉ có một món nợ này mà còn có món nợ khác tính gộp vào nữa”.

“Được, tôi lập tức gọi điện điều động người ở khắp nơi trợ giúp cậu. Lâm Chính, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ giao cho cậu một phần quyền chỉ huy. Giờ…cậu cũng là một người quân nhân rồi”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói và phất tay.

Tiểu Triệu lập tức chạy vào. Một lúc sau, anh ta đã cầm một chiếc điện thoại cổ xưa với vẻ mặt nghiêm trang.

Trong một căn phòng Vip sang trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.