Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 1323



Chương 1323

“Vậy là anh thừa nhận anh đánh Tô Nhu?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Thần y Lâm, chỉ là một con đàn bà hạ đẳng, anh cần gì phải dấy binh hỏi tội tôi như vậy chứ? Nếu anh muốn tôi xin lỗi, thì tôi có thể nhận sai. Tôi còn có thể tặng cho anh 100 cô gái xinh đẹp không kém gì Tô Nhu, anh thấy thế nào?”, Sóc Phương nheo mắt nói với Lâm Chính.

“Bây giờ tôi chỉ quan tâm đến việc anh định xin lỗi tôi thế nào thôi”, Lâm Chính bình thản nói.

“Anh muốn tôi xin lỗi thế nào?”, Sóc Phương hỏi ngược lại.

“Quỳ xuống đất, tự tát 100 cái vào mặt, thì chuyện này có thể bỏ qua”, Lâm Chính đáp.

Anh vừa dứt lời, đám vệ sĩ xung quanh đều nổi giận.

Người đi theo Sóc Phương vào phòng thì nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới: “Khốn kiếp! Anh đang nói gì thế hả? Cậu chủ chúng tôi đã nể mặt anh lắm rồi, anh đừng có được voi đòi tiên. Còn quỳ xuống tự vả? Anh nằm mơ đấy à?”.

“Haizz, Tiểu Cụ, đừng tức giận”, Sóc Phương mỉm cười nhìn Lâm Chính, nói: “Thần y Lâm là người rất có cá tính, tôi trước giờ luôn đánh giá anh ta rất cao. Hôm nay anh ta nổi giận vì hồng nhan, đến đây tính sổ với tôi, cũng là do tấm chân tình. Tôi rất thích người như vậy, chỉ là thần y Lâm, yêu cầu này của anh có chút quá đáng, anh xem… hay là đổi được không?”.

Câu này là để Lâm Chính thoát khỏi tình cảnh khó xử.

Hiển nhiên Sóc Phương có ý muốn làm thân với thần y Lâm.

Nhưng anh ta không biết thần y Lâm không cần điều đó, cũng không thể làm thân với anh ta được.

“Không cần đổi đâu, bởi vì anh chỉ có thể làm vậy thôi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Không gian trong căn phòng dường như đặc quánh. Sóc Phương điềm tĩnh nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính thì chẳng buồn nhìn Sóc Phương lấy một cái. Anh chỉ tiếp tục pha và uống trà. Còn Smith từ đầu tới cuối cứ như người ngoài. Gã chỉ ngồi một chỗ lắng nghe, không nói tiếng nào. Thế nhưng, rõ ràng là gã cũng có chút căng thăng. Hai chân dưới bàn cứ run cầm cập.

“Vì vậy thần y Lâm, anh tới đây…không phải là để thương lượng với chúng tôi đúng không?”, Sóc Phương nheo mắt.

“Từ đầu tới cuối tôi chưa từng có ý thương lượng. Sóc Phương, sự nhẫn nại của tôi cũng có hạn, thời gian cũng có hạn. Tôi cho anh năm phút suy nghĩ. Nếu như trong năm phút anh làm theo những gì tôi nói thì chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình”, Lâm Chính lấy điện thoại ra, ấn hẹn giờ và đặt lên bàn.

Đồng hồ đếm ngược điên cuồng nhảy số. Những vệ sĩ xung quanh tim đập thình thịch. Đây là cơ hội của cùng Lâm Chính cho họ rồi. Sóc Phương thảnh nhiên cười, khuôn mặt để lộ vẻ bất lực. Anh ta phất tay, người tên Tiểu Cụ lập tức bước tới.

“Cậu chủ”.

“Đi, đi giải tán hết người trong hội trường, nhân viên cũng vậy. Đồng thời phát đi thông báo, không cho phép bất kỳ ai gọi điện thoại, báo cảnh sát cũng không được. Rõ chưa?”, Sóc Phương nói.

“Vâng, cậu chủ”.

“Trong vòng năm phút phải hoàn thành, có làm được không?”, Sóc Phương nheo mắt nhìn điện thoại và nói thêm. Dứt lời, Smith quay qua nhìn Sóc Phương.

Tiểu Cụ gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, thuộc hạ có cách”.

Nói xong, Tiểu Cụ chạy ra khỏi phòng. Người trong cả căn phòng đều hiểu ý của Sóc Phương là gì. Anh ta từ chối…yêu cầu của Lâm Chính. Hơn nữa…anh ta cũng đã có sự chuẩn bị.

“Ờ…”, Smith định nói gì đó nhưng bỗng nghĩ tới lời của Anna thì gã không thể nói nên lời…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.