Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần – Chương 429



Chương 429

“Có người đang nhằm vào chúng ta, điều tra xem là ai làm”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Mã Hải gật đầu.

Đúng lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên.

“Chủ tịch Lâm, không cần điều tra đâu, chuyện này do tôi làm”.

Nghe thấy giọng nói này, Lâm Chính hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Xương Bá dẫn theo một đám người, mỉm cười bước tới…

“Xương Bá?”.

Lạc Thiên biến sắc.

“Chủ tịch Lâm, vẫn là cậu lợi hại, tôi đối phó với Khổ Long và Cung Hỉ Vân mấy năm mà vẫn không giải quyết được, cuối cùng lại bị một doanh nhân, một bác sĩ như cậu giải quyết! Lợi hại lợi hại! Khâm phục, khâm phục!”, Xương Bá nheo mắt đi tới, vỗ tay liên tục.

“Với thực lực của ông thì không thể niêm phong nhà máy của tôi, là Nam Phái đã ra tay?”, Lâm Chính nói.

“Đương nhiên! Cậu đã là kẻ thù của Nam Phái, Nam Phái há lại ngồi yên nhìn cậu phát triển ở Giang Thành? Tôi chỉ âm thầm biểu đạt tâm ý với người của Nam Phái, Nam Phái sẽ dốc sức ủng hộ tôi. Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đối mặt không chỉ có những chuyện đó!”, Xương Bá mỉm cười nói.

“Còn có chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Chúng ta cứ đợi đấy xem!”.

Xương Bá cười lớn, sau đó rời đi, nhưng mới đi được vài bước, bước chân của ông ta đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Lâm Chính, tôi cho cậu một gợi ý”.

“Nói”.

“12 giờ trưa mai cậu tới tìm tôi, quỳ xuống dập đầu trước mặt tôi, đồng thời chuyển nhượng quyền sử dụng phương thuốc viêm mũi và nhồi máu não cho tôi, nói không chừng tôi có thể tha cậu, thế nào?”, Xương Bá cười nói.

“Không thể nào! Ông đang nằm mơ sao?”, Lạc Thiên tức giận quát lên.

Bây giờ, hai phương thuốc này không chỉ có tác dụng tạo ra vô số tiền bạc cho Lâm Chính, mà còn là vốn liếng để anh đặt chân ở Giang Thành. Nhờ vào tiềm lực của hai phương thuốc này, Lâm Chính có thể gặt được rất nhiều lợi ích riêng biệt ở Giang Thành. Một khi mất đi hai phương thuốc này, mọi thứ Lâm Chính gầy dựng sẽ bị hủy, giống như núi lớn đổ sụp, tan tành mây khói. Nam Phái có thể tiêu diệt Lâm Chính hoàn toàn, thậm chí còn có khả năng xử lý anh trong âm thầm.

Mặc dù Lạc Thiên không can dự vào việc này, nhưng cô ta là cháu gái của Lạc Bắc Minh, cũng biết đến những quy định cứng nhắc trong đó.

“Không đồng ý sao? Ha ha, vậy thì tùy các người. Chủ tịch Lâm, tôi trả lại câu nói mà cậu đã nói với tôi, cậu chỉ có một cơ hội, hi vọng cậu sẽ trân trọng nó! Tôi đợi cậu!”.

Xương Bá rời đi trong tiếng cười đắc ý.

Còn Lạc Thiên, từ lâu đã tức đến mức run rẩy cả người, suýt chút nữa nhặt đá lên ném người.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu nói: “Tiểu Thiên, mấy ngày tới cô đến chỗ Tiểu Đông ở đi, tôi sẽ xử lý việc này”.

Lạc Thiên do dự rồi nói: “Lâm Chính, tôi thấy anh nên nghĩ cách liên lạc với nhà họ Ninh hoặc nhà họ Hạ ở Yên Kinh đi. Nam Phái không dễ đối phó, anh phải mời bọn họ ra mặt, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển”.

“Lâm Chính tôi không thích đi cầu xin người khác. Huống hồ, chuyện vẫn chưa nghiêm trọng đến mức đó, yên tâm, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính cười đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.